Vương Vệ Đình bị tiếng gõ cửa đột ngột làm cho giật mình, bọc đồ trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất. Hắn ta quay đầu lại, nhìn Vương Thời Vân với vẻ sợ hãi, lặng lẽ mở miệng vài lần rồi chỉ về phía cửaVương Thời Vân nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt u ám, một lúc sau, ông ta ra hiệu cho con trai đừng lên tiếng, hắng giọng vài lần rồi hỏi ra bên ngoài: “Trình lão đệ, phải đệ không?”
Giọng Trình Đức Hiên vang lên ở cửa: “Vương đại nhân, đúng là tại hạ, thánh thượng nhớ đến huynh đã vất vả mấy ngày này nên sai ta phối một ít thuốc bổ mang tới cho huynh”
Ông ta nói không nhanh cũng không chậm, nhưng không cho hai người bên trong cửa một cơ hội từ chối, Vương Vệ Đình nghe xong thì sợ mất hồn mất vía, cầm túi đồ rón rén đi vào phía trong nhà, cố gắng lẻn về nơi ẩn náu là nhà kề nơi người hầu ở, nửa tháng nay, hắn ta đã sống ở đó, ngày trốn đêm ra, không dám để người khác nhìn thấy.
Nhưng khi hắn ta đi ngang qua phụ thân mình, tay hắn ta lại bị níu lại, Vương Thời Vân ngước mắt lên nhìn hắn ta: “Đừng trốn nữa, con đã trốn nhiều ngày vậy rồi, khi nào thì mới thôi? Con không phiền nhưng ta thấy phiền”
Vương Vệ Đình nói nhỏ: “Phụ thân, người đang nói cái gì vậy? Nếu có người phát hiện con sống lại, người của quan phủ chắc chắn sẽ đến nhà điều tra, đến lúc đó… đến lúc đó… chuyện con ăn thịt người sẽ không thể giấu giếm được nữa”
Vương Thời Vân trợn mắt nhìn con trai mình một cách hung dữ: “Con nghĩ tại sao Trình Đức Hiên lại đến nhà ta vào nửa đêm? Chắc chắn ông ta đã nghe loáng thoáng gì đó nên đến dò xét trước, nhưng bây giờ ta không biết ông ta là thù hay bạn, biết đâu ông ta muốn giúp ta một lần, để sau này ta giúp Trình gia của ông ta nhiều hơn ở trong triều…”
Nói đến đây, tiếng gõ cửa lại vang lên: “Vương đại nhân, sao huynh còn chưa mở cửa? Trời đông giá rét quá, chân lão phu tê hết cả rồi”
Nghe vậy, Vương Thời Vân nháy mắt với Vương Vệ Đình, ý bảo hắn ta đi mở cửa. Vương Vệ Đình do dự một lúc, cuối cùng nghiến răng, ném túi đồ trong tay vào đống lửa, đi đến cửa và kéo cửa viện ra.
Trình Đức Hiên khoác một chiếc áo choàng màu xám đậm, hai tay đút vào trong ống tay áo khoanh trước ngực, khuôn mặt nhăn nheo xuất hiện trong bóng tối âm u không thể nhìn ra là đang vui hay buồn. Đỉnh đầu ông ta phủ một lớp bông tuyết xốp, lông mày và chòm râu cũng bị tuyết nhuộm trắng, trông già đi mười tuổi so với trước.
Nhìn thấy Vương Vệ Đình, ông ta không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ cười nhạt với hắn ta rồi bước qua ngưỡng cửa. Vương Vệ Đình ngó ra ngoài, thấy rằng không có ai đi cùng, hắn ta đóng cửa lại và theo sau Trình Đức Hiên đi vào.
“Trình lão đệ, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong uống một chén trà nóng cho ấm người” Vương Thời Vân mời Trình Đức Hiên đi vào trong nhà cùng ông ta và mỗi người ngồi xuống một bên bàn, ông ta vừa rót trà vừa gọi Vương Vệ Đình đi vào: “Vệ Đình, mau tới gặp Trình đại nhân, nhị công tử nhà ông ấy đã hết lòng hết sức, hao phí tâm tư để giải quyết vụ án của con đấy, con nhất định phải cảm ơn Trình đại nhân”
Trình Đức Hiên vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười nhận lấy chén trà từ tay Vương Vệ Đình, ngửa đầu uống cạn, sau đó nhẹ nhàng nói với Vương Thời Vân: “Nhân huynh, mặc dù huynh có quyền có thế trong triều nhiều năm như vậy, thế nhưng ta chưa từng thấy huynh cười thật lòng bao giờ, bây giờ Vệ Đình trở về từ cõi chết, coi như huynh đã giải quyết xong một mối lo lắng, thật là đáng mừng”
Vương Thời Vân thở dài, nhìn những bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa, lúc này chúng đang tranh nhau lao về phía cánh cửa không có rèm che, phủ lên khu vực xung quanh ngưỡng cửa một mảng trắng.
Ông ta nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn Trình Đức Hiên, cười khổ nói: “Người đã về, nhưng mỗi ngày chỉ có thể trốn trong nhà, giống như một con chuột không thể ngửa mặt nhìn trời, như vậy thì còn sống cũng khác gì đã chết chứ?”
Trình Đức Hiên hơi nghiêng người về phía trước, ông ta vẫn nở nụ cười như có như không đó, đặt tách trà trong tay xuống, nói khẽ: “Nhân huynh à, thật ra hôm nay ta đến đây là vì chuyện của hiền chất, ta biết là một khi tin tức Vệ Đình sống lại bị lộ ra thì chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, vì vậy mấy ngày nay ta cứ lo trái nghĩ phải, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách có thể giải quyết tình trạng khó xử này. “
Vương Thời Vân kêu “Ồ” một tiếng, trong mắt ông ta lập tức tràn đầy nhiệt tình: “Trình lão đệ, nói thật với đệ, nửa tháng qua ta đã mất ngủ vì chuyện của con trai mình, nếu hiền đệ có ý kiến hay, xin vui lòng cho ta biết”
Trình Đức Hiên nói nhỏ: “Ta có một người họ hàng xa ở nông thôn, con trai của ông ấy đã ra khơi với một chiếc thuyền buôn hơn hai mươi năm trước mà mãi không trở lại. Ta đã bàn bạc với ông ấy, Vệ Đình có thể tạm thời ở đấy, rồi nói với bên ngoài là con của ông ấy đã về, con ông ấy đã đi hai mươi mấy năm, ngay cả ta còn không nhớ rõ hình dáng của nó chứ đừng nói đến người ngoài, vậy nên Vệ Đình đến đó chắc chắn sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của hàng xóm. Nơi đó ở núi cao sông xa, rất yên tĩnh, Vệ Đình có thể sống ở đó với một thân phận hoàn toàn mới, huynh cũng có thể thỉnh thoảng đến thăm nó, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường à?”
Ông ta vừa dứt lời, Vương Vệ Đình đột nhiên đứng dậy, luôn miệng nói với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Được, được ạ, phụ thân, ý kiến này của Trình đại nhân rất hay, con đến đó rồi sẽ không phải trốn đông núp tây nữa, người biết không, mấy ngày nay con thật sự ngột ngạt muốn chết, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ sinh bệnh mất”
Vừa nói, hắn ta vừa đi tới trước mặt Trình Đức Hiên, chắp tay nói: “Tiểu chất tạ ơn Trình đại nhân, sau này nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ báo đáp lòng tốt của Trình đại nhân”
Trình Đức Hiên vội vàng đứng dậy, đưa tay đỡ Vương Vệ Đình lên, cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, cháu không cần phải khách sáo như vậy…” Nói đến đây, ông ta đột nhiên dừng lại, đi tới bên cạnh bàn, nhấc ấm trà lên và rót đầy chén của ba người, tươi cười nói: “Nếu hôm nay đã vui vẻ như vậy, không bằng chúng ta uống trà thay rượu, coi như là đưa tiễn hiền chất”
Vương Vệ Đình cầm chén liên tục lắc đầu: “Sao dám để Trình đại nhân rót trà, đây là chuyện mà người bề dưới nên làm mà…”
Trình Đức Hiên giơ tay ngắt lời hắn ta: “Nếu hiền chất đã sống nhờ ở nhà họ hàng của lão phu thì ta sẽ coi cháu là người một nhà, người một nhà thì không cần khách sáo như thế, lão phu xin uống cạn chén trà này trước”
Nói xong, ông ta uống một hơi cạn chén trà, sau đó nhìn Vương Thời Vân nãy giờ vẫn im lặng, cười nói: “Vương đại nhân, mời”
Vương Thời Vân nhìn chằm chằm vào nước trà trong chén, nhìn một nhúm lá trà nhỏ chìm nổi trong đó, khi nghe Trình Đức Hiên nói “Mời”, ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt sắc bén kia, chủ nhân của đôi mắt đó đã qua cái tuổi hiểu rõ được những gì mình nghe, nhưng hai tròng mắt bên trong vẫn không bị đục ngầu, vẫn trong veo sáng ngời, có thể nhìn thấy lờ mờ một chút lạnh lẽo ẩn sâu trong đôi mắt.
Vương Thời Vân cụp mắt xuống, lại tập trung vào chén trà kia, đầu ngón tay ông ta xoa xoa mép cốc liên tục nhưng không hề cầm lên.