“Tiêu… Tiêu… Tiêu Thái hậu?” Hữu Nhĩ liếc nhìn nữ tử ăn mặc lộng lẫy trước mặt. Không biết vì sao, trong lòng nó đột nhiên trở nên hơi rụt rè, hai chân giống như không nghe theo sai khiến của bản thân mà chậm rãi bước sang một bên để nhường đường cho bà taNhưng nữ tử kia không hề nhúc nhích. Bà ta đứng ở bậc thang cuối cùng và nhìn thẳng vào đôi mắt sáng quắc bên trong khe cửa và đột nhiên nở nụ cười, nói rằng: “Trình Mục Du, ngươi quả thật thông minh tuyệt đỉnh nên mới có thể lập tức đoán ra thân phận của ta”
Trình Mục Du khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng rực: “Tiêu Thái hậu, vì sao người lại tới Tân An? Lại còn giả làm một bà lão đoán mệnh nữa?”
Tiêu Sước mỉm cười nhàn nhạt rồi bước lên bậc thang. Trong lúc Hữu Nhĩ chưa kịp ngăn cản, bà ta đã đẩy cửa ra.
Làn gió tràn vào phòng và đập mạnh vào người Trình Mục Du, hắn không tự chủ được nên đã lùi về phía sau mấy bước, đồng thời che đi bả vai vẫn còn đang rớm máu.
“Này, ta đã nói gì chứ, Thái hậu? Ta mặc kệ bà là ai! Cô nương nhà ta đã bảo rằng ta phải trông chừng Trình đại nhân nên ngài ấy sẽ không rời khỏi căn phòng này đâu” Cuối cùng Hữu Nhĩ cũng lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Tiêu Sước và vươn tay chặn đường bà ta.
Tiêu Sước liếc nhìn nó rồi khẽ cười giễu cợt: “Nếu phía trước có cạm bẫy và Lâm Kính Ẩn muốn nhảy, lẽ nào ngươi cũng để cho nàng ấy nhảy vào sao?”
Nghe thấy từ “cạm bẫy”, Trình Mục Du cảm thấy máu chảy khắp người đều trở nên lạnh toát. Hắn vừa định hỏi Tiêu Sước cho rõ ràng nhưng đầu hắn đã bị che lấp bởi một bộ trang phục của cửa hàng trước mặt: “Nhanh mặc nó vào đi. Bây giờ chúng ta phải tới Biện Lương ngay, cho dù không thể khuyên can nàng ấy thì ít nhất cũng có thể giúp đỡ nàng ấy” Nói tới đây, bà ta lại gõ mạnh vào cái đầu khỉ của Hữu Nhĩ. Hiện giờ, nó vẫn còn đang ngơ ngác và sững sờ nhìn vào bà ta: “Con khỉ ngốc nghếch! Ngươi vẫn chưa hiểu ra sao? Ngươi đã bị tên yêu đạo kia lừa gạt rồi. Bây giờ ông ta đang ở Biện Lương ôm cây đợi thỏ đấy”
“Ôm cây đợi thỏ ư? Cô nương nhà ta là rồng chứ đâu phải là con thỏ ăn cỏ đâu…” Hữu Nhĩ vẫn chưa lấy lại tinh thần nên nói năng còn lộn xộn và thì thào.
Trình Mục Du không giải thích nữa. Hắn kéo Hữu Nhĩ đứng lên và chạy về phía chuồng ngựa cùng với Tiêu Sước. Nhưng khi vừa vội vã ra khỏi sân thì bọn họ lại trông thấy hai bóng người đang chạy về phía này dọc theo hành lang. Đối phương chạy nhanh hơn nhiều, thậm chí một người trong số đó còn ngã sấp xuống và phải cố gắng cật lực mới có thể đứng dậy. Sau khi nhìn thấy Trình Mục Du, cậu lập tức kêu “Cha” và chạy nhanh hơn cả trước đó.
“Tấn Nhi, Tích Tích! Hai người…” Trình Mục Du kinh ngạc nhìn hai người đang thở dốc trước mặt.
“Cha! Để con cho cha xem một vật. Thứ này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng…” Trong tay Tấn Nhi cầm một quyển sách đã ố vàng. Cậu dùng ngón tay mập mạp vội vàng lật qua lật lại những trang sách, nhưng càng lo lắng thì Tấn Nhi càng không thể lật tới trang sách đó, nếu không phải lướt qua thì là chưa tới. Thấy vậy, Tưởng Tích Tích bèn cầm lấy cuốn sách và mở từng trang một.
Nhưng Trình Mục Du không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Hắn vừa thúc giục Hữu Nhĩ đuổi kịp Tiêu Sước vừa quay đầu lại nói với hai người họ: “Bất kể là chuyện gì thì cứ để sau này hãy nói. Bây giờ Yến Nương đang gặp nguy hiểm, ta phải nhanh chóng đến đó càng sớm càng tốt”
Hắn nói xong thì lập tức chạy về phía trước. Trong chốc lát, trong hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân “thình thịch” và tiếng lật sách “sột soạt”, nhưng hai âm thanh này nhanh chóng bị tiếng gió lấn át. Cơn gió to tiếp đó đẩy những đám mây đen ở phía xa đến trên đỉnh đầu thành Tân An, xem ra không thể tránh khỏi một trận tuyết lớn.
“Tìm thấy rồi”
Tưởng Tích Tích đột nhiên hét lên thật to: “Đại nhân! Ngài hãy nhìn xem, trong cuốn sách này có vẽ một cây đại thụ tên là ‘Minh linh’. Cây Minh linh này có hạt giống, do quả sinh ra. Có phải ‘Con tò vò’* chỉ là một từ đồng âm không? Lẽ nào thứ khiến đạo nhân kia sợ hãi chính là một gốc cây thần?”
(*) Trong tiếng Trung, 冥灵 (Minh linh) đồng âm với 螟蛉 (con tò vò).
Nghe vậy, Trình Mục Du đột nhiên khựng lại như đụng phải thứ gì đó. Cùng lúc đó, Tiêu Sước cũng dừng bước và chậm rãi quay đầu lại rồi nheo mắt nhìn cuốn sách trên tay Tưởng Tích Tích.
“Tên yêu đạo kia lợi hại như vậy, chỉ một con côn trùng nhỏ bé thì làm sao có thể hàng phục được ông ta? Nhưng cây thần Minh linh này thật sự có điểm không hề tầm thường” Nói xong, bà ta nhìn về phía Tấn Nhi để ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.
Tấn Nhi hít sâu một hơi rồi lớn tiếng tiếp lời: “Sở dĩ cây Minh linh được gọi là Minh linh vì nó sinh trưởng ở một nơi u tối thuộc Sở Chi Nam, quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, theo ghi chép trong sách, quả của nó có hình dạng trông rất kỳ lạ, giống như quả tim người, khi cắn vào quả sẽ chảy ra thứ dịch màu đỏ như máu người. Vì vậy, người ta cho rằng loài cây linh thiêng này có thể thu hút ma quỷ từ khắp mười dặm xa xôi. Sau khi ăn quả của cây Minh linh, chúng sẽ hòa tan vào thân cây và hóa thành một phần của cây thần Minh linh như một vòng tuổi” Nói tới đây, Tấn Nhi khẽ chớp mắt: “Cha, đạo sĩ kia đã làm quá nhiều việc tà ác và giết người vô số, cho nên ông ta nhất định sẽ rất chột dạ và mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Ông ta sợ rằng những oan hồn đã chết oan này sẽ tới cửa tìm mình nên mới tránh né cây thần Minh linh như vậy, đúng không?”
Trình Mục Du sửng sốt một lúc lâu, sau đó khuôn mặt bỗng nhiên nở rộ một nụ cười kinh ngạc và vui mừng. Hắn nhận cuốn sách từ tay con trai mình, vừa gật đầu vừa nói: “Không sai! Phân tích của con vô cùng tốt. Trước khi rời đi, Thôi Giác cũng từng bộc lộ một biểu cảm bất ngờ như thể vừa bừng tỉnh. Lúc đó, chắc hẳn hắn ta đã hiểu ra hàm nghĩa của Minh linh. Đúng vậy, Minh linh này không phải là con tò vò kia. Có lẽ thứ đối địch với tên yêu đạo kia chính là cây thần Minh linh này”
“Tiểu tử, ngươi vừa nói cây Minh linh sinh trưởng ở Sở Chi Nam sao?” Không biết Tiêu Sước đã bước lại gần Tấn Nhi từ lúc nào. Bà ta vừa cau mày vừa hỏi câu này.
“Đúng vậy! Trong sách nói rằng nó sinh trưởng ở giữa đầm lầy Sở Chi Nam, một nơi không có ánh sáng mặt trời nhưng vẫn vô cùng xum xuê” Tấn Nhi gật đầu đáp lại.
“Nhưng nơi ông ta gặp nguy hiểm năm ấy là Thanh Thành. Nơi đó cách Kinh Châu rất xa và lại chẳng có cây Minh linh nào, vì sao ông ta lại suýt chút nữa bỏ mạng ở đó?”
Tiêu Sước phân tích một cách rõ ràng và hợp lý khiến Trình Mục Du cũng tán thành. Trong lòng hắn run lên: “Đúng vậy, ngoại tổ phụ của Lưu Tự Đường đã cứu mạng tên yêu đạo đó ở Thanh Thành. Chẳng lẽ chúng ta đã phân tích sai rồi sao? Thứ ông ta sợ hãi không phải là Minh linh ư?”
Tấn Nhi cũng bị chất vấn tới mức khựng lại. Vừa rồi cậu không nghĩ tới mức độ này, bây giờ nghe họ hỏi vặn như vậy, khuôn mặt Tấn Nhi bất giác lộ vẻ khổ sở. Cậu cắn khớp ngón tay và nhìn lên vầng trăng tròn sắp biến mất trên bầu trời, sau đó tự lẩm bẩm: “Minh linh này không phải là con tò vò, lẽ nào ta đã nghĩ sai rồi sao? Thứ ông ta lo sợ thật sự là đám côn trùng kia ư?”
“Con tò vò này không phải là Minh linh mà chỉ là một con sâu nhỏ, có gì đáng sợ chứ?”
Trong đầu Trình Mục Du đột nhiên hiện lên một câu nói khiến thân thể hắn bỗng chợt căng thẳng. Trong giây lát, bả vai của hắn dần thả lỏng và nở một mỉm cười nhàn nhạt: “Con tò vò này không phải là Minh linh mà chỉ là một con sâu nhỏ, có gì đáng sợ chứ?”
Nói xong câu này, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời bật cười và nói: “Ta hiểu rồi! Rốt cuộc ta đã hiểu rõ tại sao một phàm nhân như Hộ Trịnh lại có thể cứu mạng tên yêu đạo sắp chết kia”