Tân An Quỷ Sự

Chương 625: Khách đến thăm

Chương Trước Chương Tiếp

“Tỷ phu, có phải huynh đã hết tình cảm với đại tỷ rồi không? Dù sao hai người cũng mới chỉ ở chung có mấy ngày ngắn ngủi. Huynh không cần chối, lời đó không phải ta nói đâu, là đại tỷ nói đó. Khi đó ta còn nhỏ, tuy không hiểu được hết chuyện tình cảm nam nữ, nhưng khi nghe thấy tỷ ấy và nhị tỷ nói chuyện, ta vẫn có thể nhận ra tỷ ấy thật lòng với huynh. Tỷ ấy nói, hôm hai người thành hôn, tỷ ấy chán chường ngồi chờ huynh trong phòng, mãi đến tận nửa đêm mới thấy huynh cầm một cái đèn lồng đi vào. Tỷ ấy giật mình, vội cuống cuồng đi lấy khăn voan, nhưng huynh lại cười yếu ớt với tỷ ấy, áy náy nói: “Xin lỗi, họ chơi đùa lâu quá, chờ mệt lắm đúng không?”“Đại tỷ nói lúc đó tỷ lập tức sững sờ, bởi vì nụ cười của huynh hệt như tia nắng ban mai trên núi tuyết, khiến trái tim tỷ như bị tan ra. Tỷ ấy còn nói mình đúng là nữ tử may mắn nhất thế gian này, bởi không ngờ lại gặp được vị phu quân mà mình muốn nắm tay đi hết cả cuộc đời”

“Đúng rồi, tỷ phu, chắc là huynh đã nghe thấy mấy lời đàm tiếu đó rồi, ví dụ như Hà Tư. Đúng là hắn ta quen đại tỷ trước huynh, nhưng đại tỷ chỉ đồng tình với hắn ta, chứ không phải là có tình cảm yêu đương. Nhưng cái tên Hà Tư thật sự rất cố chấp, sau khi huynh đi đầu quân, hắn ta vẫn không thể quên đại tỷ, thậm chí còn lén theo dõi tỷ và gặp tỷ ấy mấy lần. Sau khi đại tỷ mất, chúng ta đều nghĩ tỷ ấy u sầu vì chuyện của nhị tỷ nên mới ra đi, nhưng Hà Tư lại không tin. Hắn ta nói, lần cuối cùng hắn ta gặp đại tỷ, tỷ nói tỷ đã nghĩ thông suốt rồi, tỷ phải sống thật tốt, phải chăm sóc Tấn Nhi, chờ huynh về sẽ bên nhau cả đời, cho nên hắn ta nghĩ người Trình gia đã che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của đại tỷ”

“Lúc đó, cả nhà ta đang chìm trong đau khổ nên không để ý tới lời nói của Hà Tư. Sau lại nghe nói, hắn ta còn tới Trình phủ làm loạn mấy lần, nhằm điều tra rõ chân tướng đại tỷ tử vong”

“Ta vẫn thấy Hà Tư quá cố chấp, ngay cả phụ thân cũng nghĩ vậy. Ông còn nói, vốn dĩ lúc đầu vẫn yên ổn, hắn ta lại làm loạn như thế khiến như hai người thật sự có chuyện gì đó vậy. Nhưng mà, mãi đến khi ta thấy chiếc đèn lồng này thì mới nhận ra, thì ra trực giác của Hà Tư không sai, đại tỷ thật sự chết rất oan uổng, tỷ ấy thật sự bị Trình lão gia sát hại”

“Sau khi phát hiện đại tỷ nghe lén được bí mật của mình, Trình lão gia liền ra tay luôn ngay ngày hôm sau, nhưng đại tỷ đã đoán trước được ông ta sẽ ra tay với mình nên đã khắc ngọn nguồn vào chiếc đèn lồng này. Ban đầu, ta không hiểu sao tỷ ấy lại phải khắc vào chỗ khuất như vậy, nhưng lúc chờ huynh ở tửu lầu vừa rồi, ta đã nghĩ ra. Chắc trong lòng tỷ ấy cảm thấy rất mâu thuẫn, nếu chuyện này bị phanh phui khắp thiên hạ thì chắc chắn sẽ liên luỵ đến huynh, nhưng nếu giấu đi thì tỷ ấy lại thấy có lỗi với lương tâm mình. Cho nên, tỷ ấy đã để ông trời quyết định, nếu một ngày nào đó chiếc đèn lồng này bị người khác phát hiện thì chính là ý trời, vậy tỷ ấy cũng không cần phải tự trách mình”

“Còn Hà Tư, bây giờ ngẫm lại, cái chết của hắn ta thật sự quá kỳ quặc. Tỷ phu, huynh có nghĩ việc này có liên quan tới Trình lão gia không?”

***

“Cái chết của Hà Tư là do Trình Đức Hiên gây ra, lúc đầu cô nương nhà ta đã phát hiện việc này rất khả nghi nên đã chạy tới phủ Khai Phong, định tìm thi thể của hắn ta để điều tra rõ ràng, nhưng thi thể đã không cánh mà bay” Hữu Nhĩ tức tối nói.

Trình Mục Du nhắm mắt rồi lại chậm rãi mở ra, ánh mắt tràn đầy vẻ cô đơn và vô lực: “Là ông ta làm, chắc chắn là ông ta làm, ông ta biết Hà Tư đã từng gặp ta, sợ Hà Tư sẽ nói với ta về việc cái chết của Thục Viên có điều đáng ngờ, càng sợ ta tìm hiểu nguồn gốc và tìm ra nguyên nhân nàng ấy chết, nên mới không ngại ngần gì hạ độc thủ, còn dời cả thi thể của hai người đó đi”

“Nhưng Hà Tư là đại tướng triều đình, thi thể được đặt ở phủ Khai Phong, dù lão già đó có thế lực lớn thì cũng không thể đưa thi thể ra khỏi phủ Khai Phong dễ dàng như vậy chứ?”

Trình Mục Du khẽ nheo mắt: “Ông ta sợ chuyện hạ độc bị người khác phát hiện, nhưng có người còn chột dạ hơn cả ông ta. Kẻ đó luôn trốn phía sau, còn ông ta, cùng lắm cũng chỉ là một con rối bị giật dây mà thôi”

Hữu Nhĩ sững sờ, chợt vỗ nhẹ vào đầu: Đương nhiên là do ông ta làm rồi, cả thiên hạ này, mấy ai có được vị thế như ông ta? Nhưng ngày nào ông ta cũng thấp tha thấp thỏm, sợ hành vi giết người của mình sẽ bị người đời phát giác” Nói đến đây, nó tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Không đúng, sao Đoàn Trăn Nhi lại đưa đèn lồng cho ngài? Ngài là con trai của hung thủ, nàng ta không sợ tự chui đầu vào lưới à?”

Trình Mục Du nhìn bóng đêm qua khe cửa, nở một nụ cười thê lương: “Muội ấy không tin ta, nhưng không phải không tin tỷ tỷ mình. Muội ấy nói từng nhìn thấy linh hồn Thục Viên, Thục Viên bảo muội ấy dù thế nào cũng phải đưa chiếc đèn lồng này cho ta, nàng ấy còn nói, sau khi nhìn thấy đèn lồng, ta sẽ tự biết phải làm thế nào”

Nhận thấy vẻ đau lòng trong giọng nói của hắn, Hữu Nhĩ trầm mặc một lát, cuối cùng không kìm nén nổi nỗi tò mò, hỏi dò: “Đại nhân… không nhớ tướng mạo của phu nhân quá cố như Trăn Nhi tiểu thư nói thật sao?”

Qua hồi lâu, giọng Trình Mục Du mới vang lên: “Hữu Nhĩ, ngươi không hiểu, loài người là sinh linh phức tạp nhất thế gian này, nhưng có đôi lúc cũng là loài cố chấp đến đáng sợ”

“Ta không hiểu” Hữu Nhĩ đáp.

Trình Mục Du cười khổ một tiếng: “Đâu chỉ ngươi, nàng ấy cũng không hiểu. Cũng phải, đã biết rõ không có được thì sao phải điên cuồng si mê, đã biết rõ không thể nào nhưng lại để bị ràng buộc, biết không thể nhưng vẫn làm. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa loài người và các ngươi”

“Trình Mục Du, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đứng đây tâm sự, than khổ hả?”

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, Trình Mục Du nhận ra giọng nói này, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người nọ qua khe cửa, hắn vẫn chợt sững sờ.

Ánh mắt và thần thái của bà ta vẫn không thay đổi, nhưng nếp nhăn trên mặt lại như bị gió lớn quét sạch, khuôn mặt trắng ngần mịn màng, nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng mà thoạt nhìn trông không khác gì một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, tấm lưng hơi gù nay đã hoàn toàn thẳng tắp, vóc người cao gầy, toát lên khí chất oai nghiêm.

Trình Mục Du căng thẳng, áp sát mặt vào khe cửa, quan sát kỹ “vị khách” chưa rõ thiện ác đó. Hắn thấy bà ta mặc một bộ Hán phục, tai đeo ngọc, đầu đội mũ phượng, dây rua trên mũ rủ xuống che trước mặt, khẽ đung đưa theo gió.

“Bà là… người Liêu?” Hắn thử hỏi dò.

Bà ta cười, vẻ mặt thản nhiên: “Nếu đã đoán được ta là người Liêu thì ngươi thử đoán sâu hơn đi, xem có nhận ra thân phận của ta không”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm đường viền mũ trên đầu bà ta, trên đó chạm nổi viên hổ phách và những quả cầu tơ vàng vô cùng xa hoa và tinh xảo, chắc chắn là sản phẩm của thợ thủ công với tay nghề kiệt xuất.

Lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, hắn nuốt nước miếng rồi nói: “Người là Tiêu thái hậu Liêu quốc”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)