Tân An Quỷ Sự

Chương 624: Dấu vết

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Thời Vân bước từng bước đến bên cạnh Vương Vệ Đình, liếc cái bọc y phục được hắn ta giấu phía sau rồi hời hợt hỏi: “Vệ Đình, trong túi y phục này chứa thứ gì?”Nghe ông ta hỏi, Vương Vệ Đình hít một hơi rồi giữ chặt bọc y phục hơn, hắn ta nói lắp bắp: “Không… Không có gì, y phục rách, con… con cầm ra ngoài sửa…”

Vương Thời Vân cười toe toét rồi thu hồi tầm mắt, ông ta đưa tay vỗ vai Vương Vệ Đình: “Vệ Đình, con có nhớ khi còn bé ta từng kể chuyện của tằng tổ phụ cho con nghe không?”

Vương Vệ Đình ngẩn ra: “Tằng tổ phụ? Người nói ông chạy nạn từ Hà Đông tới, lại còn là cô nhi, ông trải qua thời thơ ấu hết sức gian khổ, có mấy lần suýt chết đói, may nhờ bạn hàng xóm tiếp tế mới miễn cưỡng sống sót”

“Vậy con biết tại sao ông ấy lại biến thành cô nhi không?” Vương Thời Vân rũ mắt che giấu ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất.

“Sao lại… thành cô nhi?”

“Cha ông ấy trượt chân rơi xuống núi, ngã gãy cổ, mẹ ông đau buồn muốn chết, bà chỉ nóng lòng muốn đi theo cha ông”

“Thảm thật, tuổi còn nhỏ vậy mà cha mẹ đã tạ thế” Vương Vệ Đình than thở.

Vương Thời Vân nhìn hắn rồi lạnh lùng cất lời: “Ta kể với con, mẹ của tằng tổ phụ nóng lòng muốn đi theo chứ không nói bà đã theo chồng về phương tây thật, bà là một người phụ nữ kiên cường nên sẽ không dễ dàng tự sát đâu, chưa kể, bà vẫn còn một đứa con trai nhỏ”

“Vậy…”

“Bà không chỉ không chết mà còn cứu sống chồng mình” Khi nói câu này, Vương Thời Vân rất bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh này đã khiến Vương Vệ Đình đông cứng, cứ như bị đóng băng vậy, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

Vương Thời Vân dường như không chú ý tới sự khác thường của con trai, ông ta tiếp tục nói: “Khi cha của tằng tổ phụ sống lại, mọi thứ vốn rất bình thường, nhưng sau đó, người trong thôn bắt đầu mất tích, liên tiếp vài người, dân số ngày càng thưa thớt… Một đêm nọ, các thôn dân bỗng cầm đuốc tới nhà tằng tổ phụ, họ nói cha ông là yêu quái ăn thịt người nên muốn đốt chết ông ấy. Tằng tổ phụ của con thoát được trong lúc hỗn loạn, còn cha mẹ ông thì đã táng thân trong biển lửa, không một ai sống sót. Về sau, theo như những gì ông còn nhớ, lúc hoảng hốt chạy đi, ông từng quay đầu nhìn lại căn nhà của mình và trông thấy một cái lưỡi rất lớn bên cửa sổ, lớn như một con mãng xà vậy”

Nghe đến đây, Vương Vệ Đình sụp đổ, hắn ta ngã quỵ xuống đất, bọc y phục trong tay lỏng ra để lộ một bộ trung y dính máu.

Vương Thời Vân bước đến bên cạnh người con trai đang run rẩy, ông ta khoan thai cúi người nhét kỹ món đồ dính máu vào bọc y phục, sau đó đeo lại trên cánh tay Vương Vệ Đình.

Xong xuôi, ông ta mới thì thầm bên tai Vương Vệ Đình: “Vệ Đình, con biết tại sao cha lại kể với con chuyện này không?”

Vương Vệ Đình lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt kinh hoàng bắt đầu trở nên mê man.

Vương Thời Vân trơ mặt ra nhìn chằm chằm hắn ta: “Ta muốn nói cho con biết để con đừng giống như ông ấy, đã ăn thịt người rồi sẽ để lại chứng cứ” Ông ta nói xong bèn vỗ vỗ bọc y phục kia: “Xử lý thứ này cho kỹ đi, đừng để lại dấu vết”

Vương Vệ Đình nghe vậy mà vẫn chưa tỉnh táo, càng đông cứng hơn. Hắn ta nhìn gương mặt già nua quen thuộc, lòng sinh ra một nỗi sợ hãi kỳ lạ: “Phụ… phụ thân, người… người biết hết rồi?”

Vương Thời Vân đỡ eo đứng dậy, không trả lời câu hỏi của hắn ta: “Mau đi đi, nhân lúc trời tối hãy xử lý sạch sẽ tất cả chứng cứ, đến lúc đó quan phủ có tìm tới cũng không thể bắt được chúng ta. Vệ Đình à, con là người thân duy nhất của ta, con cũng không muốn nhìn thấy ta cô khổ lênh đênh, về già không nơi nương tựa đâu nhỉ?”

Lời nói này giống như cây kim chích vào Vương Vệ Đính. Hắn ta đứng bật dậy, hoảng hốt chạy đi, nhưng chưa mò được chốt cửa đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Vương đại nhân, đêm hôm khuya khoắt còn tới phủ bái phỏng, làm phiền rồi”

***

Cửa không khóa, nhưng Hữu Nhĩ ở bên ngoài cùng với mấy người đàn ông khỏe mạnh húc vào cửa liên tục mà vẫn đẩy không ra, càng khỏi nói tới Trình Mục Du bị thương đổ mồ hôi đầm đìa. Vì vậy giờ phút này, hắn chỉ có thể lấy lý phục người.

“Hữu Nhĩ, ngươi biết quả báo không? Người mắc nợ ở dương thế, kiểu gì cũng phải trả, dưới địa phủ có núi Cẩu Lĩnh Kê và vô số hình phạt tàn khốc, nợ máu bao nhiêu sẽ phạt bấy nhiêu, ngươi cũng không muốn cô nương nhà ngươi phải chịu những hình phạt này trong tương lai đâu nhỉ?”

“Trình đại nhân, ngài cũng biết, cô nương lúc nào cũng tự quyết định, nàng ấy đã nhận định chuyện này là đúng thì ai khuyên cũng vô ích thôi. Hơn nữa, chuyện này còn là khúc mắc trong lòng nàng ấy, nếu không tháo gỡ được thì nàng ấy sẽ sống không bằng chết, cho nên nàng ấy chẳng cân nhắc sau khi chết nàng ấy sẽ thế nào đâu”

Hữu Nhĩ không làm gì được, Trình Mục Du chỉ có thể khuyên can.

“Yến Nương không cần dựa vào cái chết của Vương Thời Vân để lấy bằng chứng, ta có bằng chứng ở đây. Hôm qua Đoạn Trăn tới tìm ta, nàng ta nói nàng ta phát hiện ra mấy dòng chữ trong chiếc đèn lồng mà Thục Viện để lại, những dòng chữ được khắc trên vách đèn lồng rất khó thấy, nàng ta cũng tình cờ phát hiện trong lúc sửa sang lại di vật thôi”

Hữu Nhĩ kinh hãi: “Trong đèn lồng khắc cái gì?”

Trình Mục Du bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Thục Viện vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa quan nội thị với phụ thân, quan nội thị kia được thánh thượng phái đến truyền một ý chỉ”

“Ý chỉ gì?”

“Giết chết Lưu đại nhân”

Hữu Nhĩ sửng sốt: “Lưu… Lưu đại nhân?”

“Là cha của Lưu Tự Đường, nguyên Thượng thư Lưu Bình Vĩnh”

Hữu Nhĩ nghe xong chợt vỗ đầu: “Đúng rồi, ta nghe cô nương nói, năm ấy khi nàng bỏ trốn khỏi Tống Cung, phía trên có ánh mắt dữ tợn của Già Lâu La, phía sau là mưa tên Kiêu Kiêu ùn ùn kéo đến, mà cửa thành phía trước lại bị đóng, không thể nào thoát được. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Bình Vĩnh đã cầm lệnh bài của tiên đế chạy tới lệnh cho binh lính thủ thành mở cửa ra, nhờ đó cô nương mới tránh được một kiếp. Nhưng cô nương vẫn cho rằng Lưu đại nhân chết vì nỗi buồn bực khi bị triều đình gạt bỏ, mà không ngờ, ngài ấy cũng vậy…”

Trình Mục Du khẽ thở dài: “Lưu đại nhân là lão thần tiền triều, việc ngài ấy xả thân cứu người đã dẫn đến nghi kỵ, thật đáng tiếc, một tri thức trung dũng như vậy mà lại rơi vào kết cục này” Nói đến đây, tim hắn như bị dao cắt, hắn nắm chặt tay, ép mình nói tiếp: “Ông ta vẫn luôn chăm sóc bệnh tình cho Lưu đại nhân, nếu có thể mở quan tài khám nghiệm tử thi thì sẽ tìm được chứng cứ giết người của ông ta, thế nên Yến Nương không cần phải tốn công vô ích nữa”

“Ý kiến hay, tuy nhiên, mở quan tài khám nghiệm tử thi vẫn tốn kha khá công sức, bắt ông ta lại chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Mà đại nhân này, tiên phu nhân và Hà Tư cũng do ông ta giết chết, ngài biết điều này chứ?”

Giọng Hữu Nhĩ như trôi từ phương xa đến tai Trình Mục Du. Hắn hơi run lên rồi chợt nhìn chiếc tủ con ở mép giường, trong đó là một chiếc đèn lồng màu trắng, nó rất nhỏ, rất mỏng, màu sắc đã tàn phai nhưng lại chứa đựng tất cả yêu hận của một người phụ nữ, kể cả khi nàng chết đi, nó vẫn không biến mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)