Một trận gió lớn bất thình lình ập xuống đầu và mặt Trình Mục Du. Trận gió lớn tới mức hắn không thể mở mắt hay hít thở, phải dùng hai tay ôm lấy đỉnh đầu mới miễn cưỡng trụ được một lúc, nhưng vẫn không chống nổi, đôi chân mất sức khiến cả cơ thể hắn ngã ngửa về bậc thang phía sauSau một tiếng vang lớn, bậc thềm đá bị bể thành mấy khúc, đá vụn bay tứ tung, một thứ gì đó lành lạnh đang giữ chặt cổ áo hắn. Trình Mục Du cắn môi, cố hết sức mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn trước tiên là đôi con ngươi màu vàng khổng lồ, trong đó ẩn chứa hơi thở thịnh nộ, uy nghi bệ vệ, không ai bì nổi. Nhìn lên nữa là cặp râu bạc uốn lượn và một cơ thể to dài được bao phủ bởi lớp vảy xanh, nửa phần còn lại chìm trong những đám mây dày đặc trên bầu trời khiến hắn không thể quan sát cả cơ thể nàng một cách trọn vẹn.
Mặc dù hắn đã từng tưởng tượng và cũng từng nằm mơ thấy cảnh tượng này, song khi tận mắt chứng kiến chân thân của nàng, hắn vẫn rung động mãnh liệt: Nó ngẩng đầu giương râu, trừng mắt động vảy, oai phong không tả xiết, còn râu tóc lại bồng bềnh, uốn lượn muôn vẻ, sự uyển chuyển giàu sức hấp dẫn.
Âm dương hội tụ và dung hợp trong cơ thể nàng đã tạo nên một dáng vẻ xinh đẹp hư ảo như vậy, dù móng vuốt sắc bén của nàng đang kẹp chặt cổ hắn, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn thầm khen ngợi nàng.
Nàng kẹp hắn giữa hai móng vuốt, móng giữa dài và nhọn nhất thì đè trên cổ họng hắn khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.
Nàng không nói gì, nhưng âm thanh tựa như sấm rền, sóng lớn vẫn tràn vào đầu hắn, chấn động tới nỗi đau màng nhĩ.
“Trình Mục Du, chàng có thấy không? Đây mới là thân phận thực sự của ta, ta giết người còn dễ hơn giết một con kiến, chàng biết điều thì đừng khuyên can ta nữa, nếu không ta sẽ nghiền chàng thành bụi đất”
Trình Mục Du há miệng, nhưng lại phát hiện cổ họng mình đã bị nàng ép chặt nên không phát ra được âm thanh nào. Hắn chỉ có thể nhìn nàng, ánh mắt kinh hãi tản ra một chút thương xót, hắn hi vọng nàng có thể cảm nhận được tấm lòng của hắn, hắn biết, nếu nàng quay đầu vào lúc này thì mọi thứ vẫn còn kịp.
“Cô nương, cô nương, đều, đều là người mình mà, đánh nhau đến mức ngươi sống ta chết để làm gì? Cô nhìn đi, vết thương của Trình đại nhân lại bắt đầu chảy máu rồi, trời thì lạnh, cô muốn ngài ấy chết ở chỗ này luôn hả?” Hữu Nhĩ vừa sốt ruột vò đầu bứt tai, vừa kéo móng vuốt sắc nhọn ấy ra.
Đồng tử khổng lồ khẽ chuyển động, Trình Mục Du thậm chí còn cảm nhận được chúng đang cố định trên người mình và tập trung vào mảng máu càng lúc càng lớn…
Bỗng dưng, áp lực trên cơ thể chợt biến mất, hắn cúi đầu ho sặc sụa rồi lại ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trong tầm mắt của hắn chỉ có một cái đuôi lớn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đám mây.
Một lát sau, âm thanh của Yến Nương vọng xuống từ trên cao: “Hữu Nhĩ, trông chừng chàng ấy giúp ta, đừng để chàng làm hỏng chuyện của ta”
***
Vương Thời Vân đang ngồi xổm giữa viện tử, tay cầm một cái bay xúc một chút bùn trên mặt đất. Ông ta vốn đã gầy đét, giờ ngồi xổm xuống, nhìn từ xa lại càng khó thấy khi ông ta ẩn mình dưới bóng tường viện.
Vương Vệ Đình không thấy cha hắn đâu. Lúc này, hắn ta đang hoảng hốt chạy ra khỏi nhà, sắp tới cổng viện tử thì bất thình lình đụng phải Vương Thời Vân, hắn ta kêu lên: “A”
Sau khi thấy rõ người ngồi dưới đất là cha mình, Vương Vệ Đình mới thở mạnh một hơi. Nhưng ngay lúc ấy, hắn ta lại lập tức giấu bọc y phục ra phía sau, lúng túng nói: “Phụ… phụ thân, đêm hôm khuya khoắt, sao người không nghỉ ngơi mà lại ngồi đây xúc bùn?”
Vương Thời Vân đảo mắt nhìn qua túi y phục kia, xong lại nhanh chóng rũ mắt xuống, tập trung vào đống bùn nhão, ông ta chậm rãi đáp: “Ta thấy vết nứt trên tường càng ngày càng sâu nên muốn sửa lại một chút. Vệ Đình, con không làm gì thì giúp ta đi”
Vương Vệ Đình vốn đang sốt ruột, nghe ông ta nói vậy thì phát bực: “Hơn nửa đêm rồi, người nghĩ sao lại ngồi đây sửa tường vậy? Vả lại, với địa vị của người bây giờ, tội gì phải tự làm những thứ này rồi tự làm khổ mình? Ngày mai, con sẽ tìm thợ xây về nhờ bọn họ sửa sang lại nhà cửa, mấy gian nhà cũ này không hợp với thân phận của người đâu”
Vương Thời Vân vẫn cầm bay xúc bùn: “Thân phận? Thân phận gì, tính từ ta trở lên, Vương gia đã mấy đời làm nông. Ta nhớ hồi còn bé ta sống ở nông thôn, nhà chỉ có mỗi một gian phòng ngói bể, nhưng đã có mấy thế hệ sống ở gian phòng ngói bể đó tới vài thập niên. Căn nhà ấy cũng nát rồi, trên tường toàn là vết nứt, tổ phụ con thường xuyên bảo ta sửa tường, khi đó ta ngày nào cũng phải đi học, khổ đến mức không mở nổi mắt. Ta không muốn làm tiếp công việc mệt nhọc như vậy nữa nên hay viện đủ mọi lý do, nào là trời mưa, nào là quá nóng. Con biết tổ phụ con đã nói thế nào không, ông ấy nói, ngày mưa nhào bùn, ngày nắng trát tường”
Ông ta cười khẽ: “Ta không hiểu tại sao ông ấy lại nghiêm khắc với ta như vậy. Cho nên sau khi sinh con ra, ta đã cưng chiều con, hễ con muốn thứ gì là cho thứ ấy, dù ta và mẹ con có thắt lưng buộc bụng cũng phải cho con cuộc sống như ý. Nhưng sau đó, ta mới thấm thía nỗi lòng của tổ phụ con và cũng đã hiểu rõ, ta sai rồi. Tiếc là đã tới nước này, ta không thể quay đầu được nữa” Ông ta nhìn Vương Vệ Đình: “Con biết ta bắt đầu hối hận từ lúc nào không?”
Vương Vệ Đình không hiểu sao cha lại bỗng dưng kể chuyện ngày xưa, nhưng hắn vẫn lờ mờ nhận ra khi nói những điều này ông có ý gì đó, vì vậy hắn tạm thời nhịn xuống: “Lúc nào?”
“Hôm con chết” Vương Thời Vân đứng dậy nhìn Vương Vệ Đình, ánh mắt sâu thẳm pha một chút hơi lạnh: “Ta nhìn thấy máu chảy khắp giường, thấy vợ chồng hai đứa nằm trong vũng máu, thấy đứa cháu vừa thành hình của ta bị đâm đến nỗi máu thịt be bét, khoảnh khắc ấy, ta mới biết ta sai rồi, ta đã hiểu được nỗi khổ của tổ phụ con. Vệ Đình, ta không trách con, ta trách bản thân ta, bởi vì cái chết của con là do ta tạo nên”
Vương Vệ Đình nghe thảm trạng của mình lúc chết mà cơn ớn lạnh vọt lên sống lưng. Hắn ta im lặng hồi lâu, phải hít sâu một hơi mới ổn định được tinh thần rồi dần dần lui từng bước một ra ngoài cổng viện, tay vẫn nắm chặt bọc y phục: “Phụ thân, người kể chuyện này cho con làm gì, hiện giờ chẳng phải con đang rất khỏe mạnh sao, con… con ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về”
Vương Thời Vân nhìn con trai rồi lại nhìn ánh mắt lảng tránh của hắn ta trong bóng tối. Ông ta cố gắng tìm ra một chút tàn bạo trong đó, bởi vì sau khi Vương Vệ Đình qua đời, ông ta từng nghe những người khác bàn tán về hắn, bọn họ ai cũng nói rằng Vương Vệ Đình là kẻ độc ác, đối xử hà khắc với hạ nhân, chết chưa hết tội.
Đáng tiếc, ông ta thất bại, bởi vì ông ta chỉ thấy một hình bóng trong đôi mắt lảng tránh của Vương Vệ Đình, đó là chính ông ta.