Hắn nói rất bình thản, giống như cùng nàng làm việc nhà vậy, nhưng trong lòng Yến Nương lại dấy lên một trận gió to, thổi đi mọi yên bình và ấm áp của nàng, chỉ để lại một khoảng sa mạc hoang vuSắc mặt nàng lập tức trầm xuống, trong mắt toát lên tia sắc bén, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt quen thuộc. Nàng hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “Trình Mục Du, trước khi tới Tân An, Hữu Nhĩ từng hỏi ta rằng, nếu ta bị chàng nhìn thấu mục đích thì ta sẽ làm gì. Ngài đoán xem ta đã trả lời thế nào?”
Trình Mục Du không nói gì. Tuy hiện giờ hắn đang dựa vào ngực nàng, nhưng hắn lại không cảm nhận được chút ấm áp nào. Thân thể phía sau hắn lạnh lẽo cứng đờ, giống như một tảng băng lạnh vĩnh viễn không thể sưởi ấm.
Lúc này ngựa đã đi tới cửa thành Tân An. Mấy ngọn đèn lồng treo trên cổng thành chiếu xuống khiến khuôn mặt Yến Nương bị phủ một lớp màu sắc kì lạ, điều này làm cho nàng thoạt nhìn không giống nữ tử hoạt bát linh động ngày thường, mà có chút kiêu ngạo và trang nghiêm hơn.
Trình Mục Du thầm nghĩ: Cũng đúng, nàng là Rồng, là thượng cổ thần thú đứng đầu tứ linh, đương nhiên có khí phách ngạo nghễ thiên hạ.
Nghĩ vậy, nỗi đau khổ trong lòng hắn lại càng sâu hơn: Rõ ràng nàng và mình ở gần nhau như vậy, thậm chí thân thể còn đang chạm vào nhau. Thế nhưng giữa bọn họ lại xa cách giống như dòng sông dài đằng đẵng, vĩnh viễn không thể hợp lại với nhau.
Ánh mắt Yến Nương lướt qua đỉnh đầu hắn, sau đó nhìn về phía phố xá đèn đuốc sáng trưng, tự mình nói ra đáp án: “Ta nói với Hữu Nhĩ rằng, nếu chàng nhìn thấu mục đích của ta, ta sẽ giết chết chàng. Dù sao cũng có nhiều cây thang để tiếp cận ông ta như vậy, cứ tùy tiện tìm một cái là được”
Tuy Trình Mục Du biết nàng đang lợi dụng mình, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra lời này, hắn vẫn giống như bị giội một thùng nước đá: “Nàng nói ta là cây thang?”
Yến Nương cười giễu một tiếng: “Nếu không thì sao?”
Trình Mục Du tức giận, lồng ngực bỗng dâng lên một luồng nhiệt nóng, miệng cũng nếm được một mùi vị tanh ngọt. Hắn che miệng ho khan vài tiếng, trước mắt tối sầm, cứ như vậy mà ngất đi.
Thấy hắn im bặt tựa lên vai mình, trong lòng Yến Nương bỗng vừa hối hận vừa nghi ngờ, cuối cùng hóa thành nỗi u sầu ngũ vị tạp trần khó mà nói thành lời: Hắn biết từ khi nào? Nếu đã biết, tại sao còn muốn cứu mình?
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, con ngựa dưới thân bị một tiếng quát to dọa sợ khiến hai chân lảo đảo. Cả người nàng nhào về phía trước, đôi môi dán thẳng vào môi Trình Mục Du.
Thời gian dường như ngưng đọng vào giờ khắc này. Đến khi nó bắt đầu chảy lại, Yến Nương đã ngồi thẳng người, đang dùng mu bàn lau sạch máu tươi trên môi. Đây là hương vị của hắn, hương vị này khiến nàng hơi bối rối. Tuy nàng đã cố gắng che giấu nhưng trong ánh mắt đã thiếu đi sự liều lĩnh và ương ngạnh ban nãy, thậm chí nàng còn không dám đối diện với đôi mắt đang nhắm chặt phía trước.
Trong quãng đường còn lại, nàng dùng một đầu ngón tay chọc vào lưng Trình Mục Du, để hắn duy trì khoảng cách nửa cánh tay với mình. Mà thủ phạm dưới thân, sau khi bị nàng quất mạnh một roi đã tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước, đưa bọn họ đến trước phủ Tân An.
Nhưng cảnh vừa rồi lại bị một người khác nhìn thấy. Lúc chưởng quầy Thư Tứ nhìn thấy hai người tiếp xúc thân mật, hắn ta vội vàng che mắt, song lại chợt buông tay ra, kích động đến mức mặt đỏ tim đập, giống như đang xem một vở kịch gương vỡ lại lành vậy.
“Tốt quá” Hắn ta xoa tay, lẩm bẩm nói: “Đúng là muốn thành công không thể thiếu hy sinh, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên”
“Chưởng quầy, có đẹp tới vậy không?”
Một giọng nói già nua lọt vào lỗ tai chưởng quầy. Hắn ta không quay đầu lại: “Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi. Con người sống ở thế gian vốn đã rất vất vả, nếu không có người làm bạn, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thân thương phận, vậy chẳng phải là rất đáng thương sao? Ngài nói xem có đúng không?”
Hắn ta cười ha hả, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy một bóng lưng loạng choạng bước đi từng bước một, cuối cùng hòa vào dòng người mênh mông.
***
Tưởng Tích Tích bưng một chậu máu bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Yến Nương đang khoanh tay đứng cạnh tường, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vầng trăng tròn trên đỉnh đầu mà ngẩn người. Nàng ta bèn đi về phía Yến Nương, cúi người hành lễ nói: “Yến cô nương, không, phu nhân, người đừng lo lắng, đại nhân không có việc gì đâu, chỉ là mất không ít máu nên cần tĩnh dưỡng vài ngày”
Yến Nương khôi phục lại tinh thần. Nàng xoa nhẹ mí mắt rồi nhẹ giọng nói: “Chàng tỉnh rồi sao?”
Tưởng Tích Tích mỉm cười: “Tỉnh rồi, đại nhân mời phu nhân đi vào, nói là có chuyện muốn nói với phu nhân”
Yến Nương “ồ” một tiếng rồi đi vào phòng. Sau khi được vài bước, nàng chợt quay đầu lại mỉm cười với Tưởng Tích Tích: “Tích Tích, Lưu đại nhân có ý với cô, cô cũng đừng nên phụ lòng hắn”
Tưởng Tích Tích lập tức đỏ mặt, bĩu môi giậm chân nói: “Phu nhân cũng giống như đại nhân, đều thích trêu ghẹo ta. Phu thê hai người đồng lòng, cùng nhau bắt nạt ta, chẳng ai là người tốt cả”
Nói xong, nàng ta chạy ra ngoài viện rồi chạy dọc theo hành lang. Nào ngờ phía đối diện đột nhiên có một người chạy tới, cũng bước đi như bay như nàng ta. Thế là một cái đầu va vào người Tưởng Tích Tích khiến chậu đồng trong tay nàng ta rơi xuống.
“Tấn Nhi, đệ hoảng hốt như vậy làm gì?”
Thấy Tấn Nhi ôm đầu kêu “Ai u”, Tưởng Tích Tích vội vàng kéo cậu đến bên mình: “Đau à? Có bị thương không?”
Tấn nhi vừa lắc đầu vừa kéo góc áo nàng ta: “Tích tích tỷ tỷ, cha tỉnh chưa ạ? Đệ có chuyện muốn nói với cha”
“Tỉnh rồi, nhưng bây giờ ngài ấy đang bàn chuyện quan trọng với Yến Nương, đệ đừng vào quấy rầy bọn họ thì tốt hơn” Nói đến đây, thấy Tấn Nhi lộ vẻ khó xử, nàng ta lại hỏi: “Sao vậy? Là chuyện rất quan trọng sao?”
Tấn Nhi nhìn nàng ta, trong mắt phản chiếu đầy ánh sao: “Cũng không phải, thật ra đệ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận lắm. Tích Tích tỷ tỷ, nếu cha không rảnh, vậy tỷ đi theo đệ trước nhé, đệ nói phát hiện của mình cho tỷ nghe”
Nói xong, cậu bèn kéo nàng ta đi về phía thư phòng. Tưởng Tích Tích ngơ ngác đi theo cậu vào thư phòng, sau đó mới phát hiện nơi này chất đầy sách, dưới sàn nhà, trên án thư, trong góc tường, gần như không có chỗ nào có thể đặt chân.
“Tấn Nhi, nếu cha đệ nhìn thấy đệ biến thư phòng thành dáng vẻ này, nhất định ngài ấy sẽ mắng đệ cái gì mà phòng không sạch, tâm không tĩnh, ý vị bất nhã” Nàng ta vừa nói vừa nhặt từng quyển sách rơi dưới đất lên.
“Tích Tích tỷ tỷ, đừng để ý mấy thứ này, tỷ xem cái này trước đi” Tấn Nhi giật lấy mấy quyển sách trên tay nàng ta rồi đặt vào một quyển khác, sau đó luống cuống lật đến một trang trong đó.
Trên trang sách vẽ một cái cây lớn, cành lá tươi tốt, tán lá xòe ra như được bao phủ bởi những đám mây đỏ.
“Tỷ chưa từng nhìn thấy cái cây này, lá của nó có màu đỏ, nhưng lại không phải cây phong” Ngón tay Tưởng Tích Tích lướt qua trang sách thô ráp.
“Đây là cây Minh Linh. Trong ‘Trang Tử’ ghi lại, Sở Chi Nam có một cây Minh Linh, năm trăm tuổi làm xuân, năm trăm tuổi làm thu, năm trăm năm mới nở hoa, năm trăm năm mới kết trái, mà khi cây nở hoa kết trái cũng chính là lúc nhân tài kiệt xuất xuất hiện”