Tân An Quỷ Sự

Chương 62: Cấp đất

Chương Trước Chương Tiếp

Từng ngọn đuốc lướt qua trên đỉnh đầu, ánh đỏ hòa vào bầu trời đêm tối mịt. Tưởng Tích Tích áp sát cơ thể vào vách hang ẩm ướt lạnh lẽo, cắn chặt môi đến mức môi trắng bệch, không dám phát ra một chút tiếng động nào. Nỗi đau đớn trên cơ thể dần rút đi như thủy triều ngoài biển khơi, đồng thời lấy đi một chút ý thức đứt quãng duy nhất còn sót lại của nàng ta. Dường như ngọn đuốc phía trên đã biến thành một đám lửa lớn thiêu đốt cả mây, càng ngày càng cháy lớn trước tiếng người huyên náoMột bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đặt lên trên trán Tưởng Tích Tích khiến nàng ta hoảng sợ, mở bừng mắt ra.

“Tấn Nhi” Khi thấy rõ bóng người be bé đứng bên mép giường, Tưởng Tích Tích thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt nở cười với cậu bé.

“Tích Tích tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi, Tấn Nhi đã trông cạnh tỷ mấy ngày rồi, đệ cứ sợ tỷ không tỉnh lại nữa” Tấn Nhi áp khuôn mặt lại gần, hơi thở ấm áp phả lên cổ Tưởng Tích Tích: “Người tỷ vẫn còn nóng lắm đấy, cha nói tỷ bị sốt cao, phải nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng mà vừa nãy đệ có kiểm tra, hình như nhiệt độ đã hạ rồi, như vậy có phải là tỷ đã khỏe lại rồi không?”

Tưởng Tích Tích xoa cái đầu tròn trịa của cậu bé: “Tỷ tỷ không sao, cũng không thấy đau nữa, chắc mấy hôm nữa là có thể chơi cùng với Tấn Nhi được rồi”

Tấn Nhi thơm nhẹ lên mặt nàng ta vài cái rồi lại tựa đầu lên ngực nàng: “Tích Tích tỷ tỷ, vừa nãy tỷ mơ thấy ác mộng à? Đệ thấy lông mày tỷ cau chặt lại, cơ thể cũng căng cứng, trông có vẻ như đang rất sợ hãi”

“Tỷ tỷ mơ thấy cảnh lúc tỷ còn bé. Lúc đó tỷ trốn vào một cái bẫy bắt thú để tránh sự truy sát của quân Liêu. Đêm đó, khắp cả ngọn núi toàn là quân Liêu, chúng cầm theo ngọn đuốc, ánh đỏ nhuốm khắp bầu trời”

“Nhưng,” Tấn Nhi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to: “sao họ lại truy sát một cô bé ạ?”

Nghe thấy câu hỏi của cậu bé, Tưởng Tích Tích sửng sốt: “Tất cả mọi người trong thôn đều bị chúng giết hết rồi, chỉ còn lại một mình tỷ, có lẽ chúng muốn nhổ cỏ tận gốc!”

“Két”, cửa bị đẩy ra, Trình Mục Du xuất hiện trước cửa, thấy Tưởng Tích Tích đã tỉnh lại, hắn lập tức che giấu vẻ u sầu trên mặt, đổi thành vẻ mặt vui vẻ rồi đi về phía nàng ta.

Tưởng Tích Tích nhạy bén nhận ra hắn có gì đó khác lạ, nàng ta ngồi dậy, lo lắng dò hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì sao? Sao trông ngài lại đầy tâm sự như thế?”

Trình Mục Du sửa lại chăn cho nàng ta, khẽ cười, bảo: “Có ngày nào mà phủ Tân An không có chuyện lớn chuyện nhỏ liên miên đâu, ta rầu rĩ cũng là chuyện bình thường. Đã làm huyện lệnh thì sao còn có thể cầu mong yên bình cơ chứ”

Hai mắt Tấn Nhi xoay tròn: “Tích Tích, Tích Tích, đệ biết vì sao cha rầu rĩ đấy. Từ khi nhận được tin của tổ phụ tới giờ là cha thành thế này, ngay cả lúc chơi với Tấn Nhi cũng không tập trung”

Trình Mục Du vỗ vào gáy Tấn Nhi: “Con đã làm bài tập chưa hả? Đã vài ngày không tới thư viện rồi đấy, cẩn thận mai Hộ tiên sinh phạt con”

Tấn Nhi thè lưỡi, nói: “Hộ tiên sinh không nghiêm khắc như cha đâu, thầy ấy chưa bao giờ đánh bọn con” Tuy nói vậy, cậu nhóc vẫn từ từ đi ra cửa: “Tích Tích tỷ tỷ, đệ đi học bài đây, mai tan học xong đệ sẽ tới thăm tỷ”

“Tấn Nhi,” Tưởng Tích Tích gọi cậu bé lại: “mai tỷ sẽ đưa đệ tới thư viện”

“Đừng gắng gượng quá, thương thế của ngươi vừa lành lại thôi” Trình Mục Du không yên tâm nói.

“Đại nhân, chỉ là một vết đâm thôi mà, bây giờ thuộc hạ không thể tra án, chẳng lẽ cũng không thể đưa đón Tấn Nhi đi học được sao?”

“Tích Tích tỷ tỷ, tỷ nói rồi đấy nhé, sáng mai đệ sẽ tới tìm tỷ” Tấn Nhi nói xong bèn vui vẻ đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

“Đại nhân,” Tưởng Tích Tích không định bỏ qua cho Trình Mục Du, nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “rốt cuộc lão gia nói gì ạ?”

“Đúng là không thể lừa được ngươi chuyện gì” Trình Mục Du khẽ thở dài, sau đó đứng lên khỏi mép giường: “Phụ thân bảo ta mau chóng bỏ qua chuyện của lầu Thê Phượng và đồng ý cấp đất”

Tưởng Tích Tích không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Lão gia… thật sự nói vậy ạ? Nhưng, không phải ngài ấy ghét nhất là mấy kẻ kinh doanh lầu xanh sao? Thuộc hạ nhớ ngài ấy từng nói, chính những việc đàn ca nhảy múa, mơ mơ màng màng, mê hoặc tâm trí của quan binh và dân chúng đã tạo thành tình cảnh suy thoái như hiện nay mà”

Trình Mục Du cười khổ một tiếng: “Ta cũng không hiểu, có lẽ mỗi người đều có nỗi niềm riêng, đều có những việc không thể không làm trái nguyên tắc của mình!”

“Vì vậy đại nhân đã đồng ý cấp đất sao?”

Trình Mục Du không trả lời, Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng hắn. Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy người đàn ông không gì là không làm được trong lòng mình này lại bất lực và cô độc như vậy.

Bất tri bất giác, nàng ta cảm nhận được khóe mắt trở nên ẩm ướt nên bèn vội vàng dụi mắt một cái và nở nụ cười: “Khoan hẵng nói tới chuyện này, đại nhân, người cứu thuộc hạ đâu rồi ạ? Tích Tích còn chưa cảm ơn ân nhân nữa”

Trình Mục Du quay đầu lại: “Suýt nữa thì ta quên mất chuyện này, Tích Tích, ngươi đoán xem hắn là ai?”

“Nhìn trang phục thì có vẻ là con cái nhà giàu có nào đó”

Trình Mục Du cười: “Nhưng hắn lại không phải là con cái nhà giàu có nào cả mà là tâm phúc của thánh thượng, Ngự tiền thị vệ đới đao, Lưu Tự Đường”

“Lưu Tự Đường? Hắn tới trấn Ngọc Tuyền làm gì?”

“Hoàng thượng vốn cực kỳ quan tâm tới chuyện lương thực bị mất, hơn nữa việc vớt được hơn hai mươi thi thể trong hồ đã gây ảnh hưởng quá lớn nên đã phái người đích thân tới đôn đốc vụ án”

“Vậy bây giờ hắn đi đâu rồi?” Tưởng Tích Tích hỏi.

“Hắn tới trấn Ngọc Tuyền rồi, nói là muốn điều tra rõ ràng đầu đuôi sự việc mới có thể về báo cáo với thánh thượng”

“Phủ Tân An kết án rồi mà, lẽ nào hắn không tin đại nhân?” Tưởng Tích Tích nghi hoặc hỏi.

“Lưu Tự Đường vốn là Trực Lệ Tổng đốc của hoàng thượng, làm như vậy cũng không có gì đáng trách, nếu hắn có thể điều tra rõ ngọn ngành tội của Kinh Vân Lai thì coi như cũng là giúp các cô gái trong tháp Phật tẩy sạch oan khuất” Trình Mục Du nhìn Tưởng Tích Tích, ánh mắt khẽ đảo khắp cơ thể nàng ta rồi thu hồi lại: “Ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Tưởng Tích Tích cười nói: “Vừa nãy còn cảm thấy hơi mệt, giờ nghe nói tội ác của lão súc sinh đó sẽ bị phanh phui thì toàn thân lại hồi phục sức lực rồi” Nàng ta cầm chén trà lên, uống một hơi hết sạch, rồi lại rót thêm một chén khác, đi tới trước cửa và hất xuống đất: “Đông Hương, cuối cùng mối thù của cô cũng được trả rồi, cô yên tâm an giấc đi!”

Vừa dứt lời, một trận gió đột nhiên thổi mạnh tới khiến hai người phải đồng thời che mắt lại. Sau khi mở mắt ra, họ phát hiện vết nước trên mặt đất đã biến mất, giống như chưa từng có nước trên đó vậy.

“Đông Hương, Đông Hương nghe thấy hết rồi” Tưởng Tích Tích vừa mừng vừa sợ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Ánh mắt Trình Mục Du lại hướng về phía tường viện, đối diện bức tường chính là tiệm thêu Tế Hồng. Giờ đây nơi đó tối om, không hề có tiếng người, nhưng trong lòng hắn lại thấp thoáng cảm thấy không yên, hệt như cơn gió vừa rồi thổi từ phía đó tới vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)