Yến Nương ngăn trước Trình Mục Du, trong khi bản thân nàng thì nhìn chằm chằm vào bàn tay: có vài con giòi đang rơi xuống từ bàn tay vừa thò ra, chúng rơi xuống nấm đất rồi bị một bàn chân vừa thò ra giẫm nátCuối cùng, người đó hoàn toàn chui ra khỏi đất, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn ta, nhưng Yến Nương cũng có thể cảm nhận được hắn ta đang hoảng sợ. Hắn ta nhìn đống mộ trước mắt, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của mình, hắn ta phát ra vài tiếng kêu yếu ớt, sau đó từ từ khom người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thân hình gầy gò của hắn ta run lên vì gió lạnh thổi qua.
“Huýt…”
Yến Nương huýt sáo với người nọ, tiếng huýt sắc và rõ ràng làm cho hắn ta sợ đến nỗi tay chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất. Hắn ta run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân xa lạ nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của mình không chút kiêng kị, hắn ta vội vàng kéo lá cờ trắng trên mộ che đi phần quan trọng nhất, cúi đầu hỏi với giọng không thể nhỏ hơn nữa: “Cô… cô là ai? Là người… hay quỷ?”
Yến Nương cười khẩy: “Chẳng phải ta nên hỏi ngươi câu này trước à?”
Người nọ giật mình, sau đó ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hai người trước mặt: “Ta… Ta…” Hắn ta đột nhiên giơ tay sờ lên cổ mình, xoa xoa mấy lần: “Ta… vết… vết thương kia… biến đâu mất rồi? Không phải ai đó đã cắt cổ ta à, vết… vết thương đâu rồi?”
Nghe hắn ta nói như vậy, mắt Trình Mục Du chợt lóe lên, hắn nhìn vào cái cổ còn nguyên vẹn của người nọ, nhẹ nhàng hỏi: “Vị huynh đệ này, ngươi nói mình bị cắt cổ, vậy ngươi có biết là ai ra tay không?”
“Ta… không thấy được hình dạng của hắn ta, đêm đó tối như bưng, hắn đột nhiên lao ra từ trong rừng, không nói gì cả mà cầm cái gì đó lên cắt cổ ta, ta thậm chí còn không có cơ hội chống cự, đã bị hắn ta giết rồi…” Khi nói đến chữ “giết”, hắn ta đột nhiên dừng lại: “Đúng vậy, ta bị hắn giết rồi mà, ta… ta còn nhớ, ta đi trên đường xuống hoàng tuyền, tới địa phủ, nhìn thấy vô số yêu ma, nhưng sao ta… sao ta có thể…”
Lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lại những phần mồ trước mặt, lẩm bẩm nói: “Ta nhận ra nơi này, đây là bãi tha ma của thôn bên cạnh, tại sao ta lại ở đây? Sao ta có thể… quay về?”
Thấy hắn ta đáng thương, Trình Mục Du vội vàng cởi áo choàng, tiến lên định đưa áo choàng cho hắn ta, nhưng Yến Nương đã ngăn lại, khoanh tay đứng ở phía trước cười nói: “Có lẽ trời xanh rủ lòng thương, thấy ngươi chết oan uổng nên cho ngươi về nhân gian. Ta thấy trên mộ của ngươi có rất nhiều tiền giấy và đồ cúng, xem ra người nhà ngươi nhớ đến ngươi từng phút từng giây, ngươi nên nhanh chóng về nhà và đoàn tụ với họ đi”
Nghe nàng nhắc tới người nhà, mặt người nọ hiện lên vẻ vui mừng, hắn lại liếc Yến Nương và Trình Mục Du một lần nữa, rốt cuộc tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong đầu, lảo đảo đứng lên, quay đầu chạy ra phía ngoài bãi tha ma.
“Phu nhân, cứ để hắn ta đi như vậy sao?” Trình Mục Du đi đến bên cạnh Yến Nương, nhìn tấm lưng trần trơn bóng của nam nhân và hỏi.
Yến Nương không trả lời, nhưng một giây sau, Trình Mục Du nhìn thấy một chiếc khăn màu bạc bay ra từ trong tay nàng, thoáng một cái đã bay đến đỉnh đầu nam nhân kia, sau khi quay “vù vù” vài vòng, đột nhiên trùm lên đầu hắn ta, nhanh chóng tóm mất đầu nam nhân kia giữa những tiếng gào thét thê thảm.
Máu từ cổ nam nhân phun ra như một dòng suối nước nóng, lan tràn khắp mặt đất. Nam nhân đứng thẳng một lúc, vô lực vung tay về phía trước, cuối cùng không thể chống đỡ được mà nặng nề ngã xuống trong vũng máu, co quắp vài lần mới hoàn toàn bất động.
“Phu nhân, hắn ta còn chưa biến thành quỷ đói, nàng cứ thế giết hắn ta làm gì?” Trình Mục Du kinh ngạc không nói lên lời nhìn thi thể không đầu, chợt có mùi vị mà không nhớ ra được.
Yến Nương chỉ về phía trước, nói khẽ: “Quỷ đói luôn ẩn nấp trong cơ thể hắn ta, nếu không phải thật sự cần thiết thì sẽ không hiện hình, quan nhân nhìn xem, bây giờ nó cũng bị ta ép ra rồi”
Trình Mục Du giật mình, vội vàng nhìn về phía trước theo ánh mắt nàng, kết quả là nhìn thấy xác chết kia lại khẽ run lên, giống như một con trùng sắp chết. Đột nhiên, một khuôn mặt khô khốc nhô ra từ vết cắt trên cổ nam nhân, trên mặt không có mắt, nhưng Trình Mục Du lại cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm mình với vẻ lén lút, một chút thăm dò và một chút tham lam.
“Đây là…” Trình Mục Du vô thức lui về phía sau vài bước, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt kia.
“Kiếp trước, kẻ nào tạo nghiệp ác, nhiều lòng tham, sau khi chết sẽ sống lại làm quỷ đói, thường xuyên chịu đói khát, chịu nỗi khổ của súc sinh ở địa ngục” Yến Nương không lùi mà tiến lên, nhìn khuôn mặt đó và thản nhiên nói.
Quỷ đói “nhìn” hai người một lúc, rốt cuộc không chịu nổi cám dỗ, từ từ đứng dậy, bây giờ nó đã không còn dáng vẻ của nam nhân nữa, cơ thể nó rất gầy, mấy cái xương sườn đều nhô ra hết, giống như một cái cung cong cong. Hai chân nó giống như hai nhánh cây con, mỗi bước đi đều run rẩy, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào.
“Cẩn thận”
Yến Nương bình tĩnh nói ra hai chữ này với Trình Mục Du, nhưng trước khi nàng nói xong, con quỷ đói đột nhiên phát ra tiếng nôn mửa dài, thè ra một chiếc lưỡi dài màu đỏ về phía Yến Nương. Trên lưỡi dính đầy dịch nhầy, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như ếch bắt côn trùng, vèo một cái đã đến bên cạnh Yến Nương.
Thấy nàng gặp nguy hiểm, Trình Mục Du rút kiếm và chạy về phía trước, nhưng chiếc khăn bạc đã nhanh hơn hắn một bước, chiếc khăn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, quấn lấy nó trước khi lưỡi nó chạm vào người Yến Nương, rồi lại bay lên không trung, giằng co lên xuống với quỷ đói.
“Chiếc khăn này đúng là bảo bối” Trình Mục Du đi tới bên cạnh Yến Nương, ngưỡng mộ nhìn lên trời.
Yến Nương cười như không: “Chỉ là một con quỷ đói mà thôi, chẳng lẽ ta lại không đối phó được? Nhưng mà quan nhân này, chàng có nghe hắn ta nói gì không, hắn ta cũng bị cắt cổ chảy máu mà chết giống Hình Quốc Quân, đáng tiếc là hắn ta không thấy mặt kẻ giết người, nếu không chúng ta sẽ có thể lần theo manh mối để tìm ra chân tướng của chuyện này”
Trình Mục Du thở dài: “Đó cũng là một người đáng thương, khi sống thì bị chết không rõ ràng, sau khi chết lại bị quỷ đói nhập”
Hắn vừa nói đến đây, trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng, tỏa ra bốn phía, chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Cùng lúc đó, quỷ đói phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khe hẹp trên mặt càng lúc càng lớn, biến thành một cái lỗ lớn màu đỏ như máu, chiếm gần hết cả khuôn mặt.
Lưỡi của nó bị chiếc khăn rút ra tận gốc sau một tiếng “phốc”, giống như một con rắn dài bị kền kền bắt lấy, vặn vẹo vài vòng trên không trung rồi rơi xuống cứng đờ, không nhúc nhích.