Sau khi đi bộ gần nửa canh giờ, mặt trời đã lên đến đỉnh và chiếu ánh sáng rực rỡ lên hai người họYến Nương sợ nóng, trên cổ nàng đã ướt mồ hôi nên đã cởi áo khoác da bên ngoài và vắt lên cánh tay. Khi nàng cởi áo, có một mùi thơm lạ bay đến mũi Trình Mục Du, hắn nhẹ nhàng hít một hơi: “Hương sen”
Yến Nương quay đầu lại nhìn hắn: “Cái gì?”
Trình Mục Du nhướng mày và khẽ mỉm cười: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy rằng hương mà phu nhân sử dụng không giống với những người khác, nó thoang thoảng, rất giống mùi hương trong ao sen đêm hè, câu thơ điểm trang người đẹp nụ sen nhường, thuỷ điện châu lồng gió ngát hương chính là thế này”
Yến Nương nhíu mày: “Hôm nay quan nhân hơi lạ nhé, không, không phải hôm nay, từ hôm qua chàng về đã không bình thường rồi, không nói không rằng, ta gọi chàng, chàng cũng không thèm để ý, như là người mất hồn vậy” Nàng nhích lại gần hắn, trong mắt hiện lên một chút ranh mãnh: “Ta nghe Sử Phi nói chàng đi gặp một cô nương, không phải là chàng động lòng, bị nàng ta quyến rũ đấy chứ?”
Nét mặt Trình Mục Du trở nên nghiêm nghị: “Tiểu tử này còn báo cáo à?”
Yến Nương híp mắt cười nói: “Ta hỏi đấy, ta còn uy hiếp hắn ta nữa, nếu như hắn ta không nói cho ta, ta sẽ nói ra chuyện hắn ta thích cô nương nhà người ta, cho nên hắn ta chỉ có thể thành thật khai báo”
Trình Mục Du nhướng mày, hỏi với vẻ mặt tò mò: “Sử Phi cũng thích cô nương nhà ngươi ta rồi à? Phu nhân mau nói cho ta biết, ta giúp hắn ta tìm hiểu, hắn ta không có mắt nhìn, không cẩn thận lại tìm phải một mẫu dạ xoa, làm loạn đến nỗi gà chó không yên”
Yến Nương bị hắn chọc cười, nàng vừa định nói thì ngựa đột nhiên dừng lại, nàng không cẩn thận nên bị nghiêng người về phía trước, rồi lại đụng phải ngực Trình Mục Du.
“Không sao chứ?” Trình Mục Du đỡ bả vai nàng, hỏi vẻ mặt đầy quan tâm.
Yến Nương không trả lời hắn, mắt nàng nhìn về nơi mồ mả cách đó không xa, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo một bầu không khí có vẻ ảm đạm, ánh mặt trời trên đầu cũng không còn nóng như trước mà trở nên tối tăm mờ mịt, vắng lặng hơn.
“Đến rồi, đây là bãi tha ma lớn nhất ở đây, người nghèo và những người không chết già đều được chôn cất ở đây, chúng ta tìm xung quanh xem có thể tìm thấy Long Tiên Thảo không” Nàng nói rồi nhảy xuống ngựa, hai người cùng nhau đi về phía bãi tha ma.
Hàng trăm “nấm đất” màu vàng trập trùng nhấp nhô, tiền giấy và cờ trắng trên đó bị gió thổi tung, một số tờ tiền còn bay vào vạt áo của Trình Mục Du. Yến Nương thấy vậy thì vội vàng cúi người phủi tiền giấy cho hắn, dịu dàng nói: “Mấy tờ tiền này dính mùi quỷ dị, đừng để chúng dính vào người”
Trình Mục Du cười với nàng: “Có phu nhân ở đây, chẳng lẽ ta còn sợ chúng à?”
“Nếu một ngày ta không có ở đây, chẳng lẽ quan nhân muốn tự cầu phúc à?” Nàng ngẩng đầu, trong mắt nàng tràn đầy sự ấm áp.
Trái tim của Trình Mục Du đột nhiên co lại, hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng, không thể thốt ra một từ nào. Hắn nhìn bóng lưng đã đứng dậy đi về phía trước, lòng dâng lên một cảm giác vô cùng thê lương, hắn nhanh chân đuổi theo, sánh bước với nàng.
“Chia nhau ra tìm đi, như vậy sẽ nhanh hơn” Yến Nương vừa nhìn những ngôi mộ xung quanh vừa nói.
“Cùng nhau tìm đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau” Trình Mục Du nhích lại gần nàng, bờ vai gần như chạm vào bờ vai mảnh khảnh của nàng.
Hắn chợt cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh khi đứng giữa những nấm mộ hoang vắng và đầy cỏ dại này, nhanh đến mức khiến hắn bối rối, muốn bắt lấy nhưng biết rằng tất cả chỉ là vô ích.
Có thể ngay từ đầu, hắn đã rơi vào cái bẫy được nàng sắp đặt kỹ càng, nhưng dù vậy hắn vẫn không hối hận, chỉ mong nàng có thể ở lại lâu hơn một lúc nữa, một chút nữa thôi.
Trình Mục Du lén nhìn nàng, hắn muốn khắc sâu mọi thứ về nàng vào trái tim mình, từ đôi mắt, cái mũi cho đến bờ môi, cho dù đó không phải là cơ thể thật của nàng, cho dù đó chỉ là một lớp da người mà nàng khoác lên.
“Quan nhân, chàng nhìn xem, hình như phía trước có một cái hố lớn” Yến Nương đột nhiên dừng lại, chỉ về phía trước.
Trình Mục Du tỉnh táo lại, nhìn về phía trước theo hướng nàng chỉ, đúng là thấy một cái hố mộ ở phía sau cỏ dại um tùm, xung quanh hố mộ là những đống đất vàng, dường như được đào lên từ bên dưới.
Hai người nhìn nhau rồi cùng đi về phía trước, khi đến gần hố mộ, Trình Mục Du ngồi xổm xuống, suy nghĩ một hồi, sau đó mới chỉ vào một vết mờ mờ dưới đất, nói với Yến Nương: “Phu nhân nhìn chỗ này đi, đây là một dấu giày, mặc dù chỉ còn lại một nửa dấu giày nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bên này cũng có mấy dấu giày mờ nữa”
“Nó chui ra từ trong mộ, có dấu giày cũng không có gì lạ” Yến Nương cúi người ngồi xổm bên cạnh hắn.
Trình Mục Du vẫn nhìn chằm chằm vào dấu mờ mờ kia, bình tĩnh nói: “Có dấu giày cũng không có gì đáng ngạc nhiên, điều kỳ lạ là hình dạng của dấu giày, phu nhân hãy nhìn xem, hoa văn đế giày rất đẹp và tinh xảo, rõ ràng là không phải giày vải giày cỏ bình thường, theo ta thấy thì là giày lụa”
Yến Nương cũng nhích lại gần: “Giày lụa? Đó là thứ chỉ có quý tộc và thương nhân giàu có mới có thể mua được. Ta nhớ trong cung có một cục chuyên thiết kế và sản xuất giày lụa cho hoàng thất, cung nhân phải mất một tháng làm việc để tạo ra một chiếc giày, loại giày này cũng không phải là giày mà người bình thường có thể mua được”
Trình Mục Du đứng dậy và liếc nhìn từng đống đát vàng xung quanh mình: “Phu nhân nói đúng, nhưng đây là bãi tha ma của người nghèo, sao người có thể đi giày lụa lại được chôn cất ở đây?”
Yến Nương gật đầu, bước nhanh đến bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: “Quan nhân nghĩ thế nào?”
Trình Mục Du chậm rãi lắc đầu, mắt hắn hiện lên một chút băn khoăn: “Chỉ dựa vào dấu vết này thì ta không thể suy ra được gì, nhưng ta có cảm giác chuyện này rất kỳ quái khó đoán, mà mực nước phía sau có khi còn sâu hơn chúng ta tưởng” Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không mà không nói một lời, khắp người hắn toát lên vẻ cô đơn một cách rõ ràng.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn, Yến Nương đột nhiên cười, vẫy vẫy tay trước mắt hắn: “Trình đại nhân, chàng là người mưu hay kế giỏi, là huyện lệnh mới uy nghiêm của Tân An, được quan văn võ cả triều khen ngợi hết lời, sao gặp một thứ khó giải quyết trong vụ án, chàng lại e sợ muốn rút lui vậy?”
Trình Mục Du biết nàng đang cổ vũ mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, nhưng hắn cũng biết lý do khiến mình ủ rũ như vậy không phải vì vụ án trước mặt, mà là vì cuộc nói chuyện ngắn gọn nhưng lại gây sốc hôm qua. Nhưng hắn vẫn lấy lại tinh thần, cười nhạt với Yến Nương và định nói mấy lời khích lệ tinh thần với nàng.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, một phần mộ gần họ nhất đột nhiên sụp xuống thành một cái hố nhỏ, ngay sau đó, một bàn tay tái nhợt từ từ thò ra khỏi hố.