Tân An Quỷ Sự

Chương 617: Đi cùng nhau

Chương Trước Chương Tiếp

“Vẫn chưa tìm thấy Ngạ Quỷ sao? Một con cũng không tìm thấy à?” Trình Mục Du vừa cau mày vừa hỏi Sử Phi – người vừa vội vã trở về phủSử Phi hành lễ rồi đáp: “Đại nhân! Mấy ngày nay, các huynh đệ đã tìm kiếm khắp thành Tân An và các vùng phụ cận nhưng vẫn chưa tìm ra tung tích của hai Ngạ Quỷ kia. Không biết có phải do chúng ta đã gióng trống khua chiêng quá lớn cho nên bọn chúng đã nghe ngóng tin tức và bỏ chạy hay không. Những con quỷ này không chỉ nắm rõ lòng người mà còn vô cùng tinh vi. E là chúng ta phải âm thầm hành động thì mới có thể tìm thấy hành tung của bọn chúng”

Trình Mục Du tán thành và gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi. Nhưng chuyện này hết sức quan trọng, mặc dù các ngươi đang ở chỗ tối nhưng cũng không được lơ là cảnh giác. Các ngươi nhất định phải sắp xếp đủ lực lượng và giữ lại một vài người đề phòng trường hợp khẩn cấp. Còn những nha dịch còn lại của phủ Tân An, ngươi hãy dẫn tất cả bọn họ ra ngoài đi”

Sử Phi cúi đầu: “Thuộc hạ đã hiểu! Chỉ có điều, thưa đại nhân, hành động lần này cũng chẳng phải hoàn toàn không có kết quả nào. Thuộc hạ phát hiện ra ba năm trước, rất nhiều người đã bị cắt cổ mà chết giống như Hình Quốc Quân”

“Nhiều người sao?”

Sử Phi gật đầu: “Rất nhiều! Ngoại trừ Tân An còn có các thị trấn và huyện lân cận. Tính cả Hình Quốc Quân thì vẫn còn hơn bốn mươi chín người khác”

Trình Mục Du tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nhiều người như vậy ư? Tại sao trong hồ sơ vụ án trước đó không có ghi chép gì?” Hỏi xong, hắn chợt bật cười tự giễu: “Ta hiểu rồi. Việc này không phải là chuyện đơn giản chỉ xảy ra trong khu vực Tân An. Hơn nữa vụ án vẫn chưa được giải quyết nên mọi người đều trốn tránh không kịp, làm sao bọn họ có thể tự chuốc nước bẩn vào mình được chứ!”

Thấy vẻ mặt lạnh lẽo như phủ sương giá của hắn, Sử Phi hành lễ thêm lần nữa: “Đại nhân! Hiện giờ chúng ta không thể quan tâm tới nhiều việc như vậy. Thuộc hạ đã điều tra ra một chuyện: Năm đó, những người kia cũng không hề có quan hệ gì với nhau nhưng lại bị giết cùng một lúc. Chẳng lẽ hung thủ đã tiện tay giết người chứ không có mục đích cụ thể nào cả?”

Trình Mục Du hừ lạnh: “Không thể nào! Chắc chắn có một âm mưu ẩn sau vụ án này, hơn nữa Hình Quốc Quân cũng liên quan đến chuyện năm đó. Có lẽ từ nay về sau, chúng ta có thể bắt đầu từ người này để tìm ra chân tướng về Long Tiên Thảo” Dứt lời, hắn liếc nhìn Sử Phi: “Các ngươi hãy dẫn theo các huynh đệ đi tìm Ngạ Quỷ đi. Chuyện này cứ giao cho ta điều tra”

Sử Phi gật đầu và đang định hành lễ rời đi, nhưng vừa bước tới cửa thì hắn chợt quay đầu lại, trên mặt còn nở một nụ cười ranh mãnh: “Thuộc hạ mải nói tới chuyện chính sự nên thiếu chút nữa đã quên mất. Đại nhân, có một vị cô nương xinh đẹp đang tìm ngài đấy! Nàng ấy nói rằng mình không tiện vào phủ nên muốn mời ngài đến tửu lâu một chuyến”

***

Bước lên tầng hai của tửu lâu, Trình Mục Du lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mặc chiếc áo mỏng màu tím đang ngồi tựa vào lan can một cách bất động và nhìn chằm chằm vào tách trà trên bàn.

Hắn nhận ra người này nên vội vàng chạy tới hỏi: “Trăn Nhi, muội… Sao muội lại tới Tân An một mình?”

Đoàn Trăn Nhi lấy lại tinh thần giữa sự suy tư nhưng không đứng dậy hành lễ và cũng chẳng đáp lời. Nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du với vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Trình Mục Du ngồi xuống đối diện với nàng ta và hỏi với giọng điệu lo lắng: “Trăn Nhi, muội có chuyện gì vậy? Có phải muội có chuyện muốn nói với ta không?”

Nghe hắn hỏi vậy, cả người Đoàn Trăn Nhi run lên như bị kim đâm.

“Tỷ phu! Huynh nhìn này” Nàng ta chậm rãi đặt một chiếc đèn lồng màu trắng lên bàn: “Đây là thứ mà mấy ngày trước huynh đã phái người đưa tới cho muội. Muội phát hiện bên trong có đồ vật giống hệt thế này”

***

Bầu trời trong xanh như ngọc được gột tẩy sạch sẽ, chỉ có một tia nắng bình minh mỹ lệ hiếm thấy nổi lên lơ lửng phía cuối chân trời.

Trình Mục Du dắt ngựa ra khỏi chuồng. Khi đi đến hành lang, hắn nhìn thấy Tinh Vệ đang đậu trên mái hiên nhìn mình. Vì vậy, Trình Mục Du lập tức “suỵt” với nó rồi nói: “Đừng kêu! Để cô nương gia của ngươi ngủ thêm chốc nữa đi!”

Tinh Vệ không thèm quan tâm mà chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu vỗ cánh đi, đoạn kêu “chíp chíp” vài tiếng tỏ vẻ không hề hứng thú.

“Chẳng phải ta đã nói không được kêu sao? Tại sao ngươi không nghe lời?” Trình Mục Du thấp giọng trách cứ nó.

“Quan nhân! Tinh Vệ có thể hiểu được tiếng người nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc hiểu lời ta nói thôi, chàng cần gì phải ép buộc nó!” Giọng nói của Yến Nương truyền tới từ đầu hành lang bên kia, trong giọng nói còn chứa đựng ý cười giúp Trình Mục Du xua tan sự lạnh giá tồn đọng trong lòng suốt một thời gian dài.

“Phu nhân, sao nàng không ngủ thêm một lát?” Trình Mục Du thấy Yến Nương đang tiến đến gần mình thì gương mặt vô thức nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Đám người Sử Phi không có ở đây, sức khỏe của Tích Tích cũng chưa hoàn toàn bình phục cho nên chỉ còn ta có thể cùng quan nhân điều tra vụ án thôi” Nàng vừa nói vừa nghiêng mình lên lưng ngựa, sau đó vỗ vỗ vào phía sau: “Chàng còn đứng đấy thất thần làm gì? Mau lên đây đi!”

Trình Mục Du sửng sốt một thoáng rồi vội xoay người lên ngựa. Bàn tay hắn vòng qua thắt lưng của nàng để giữ chặt dây cương: “Phu nhân ngồi cho chắc nhé! Chúng ta xuất phát ngay bây giờ”

Khi tuấn mã đi qua con phố dài, chưởng quầy tiệm sách vừa mới mở cửa kinh doanh trùng hợp nhìn thấy Trình Mục Du và Yến Nương đang ngồi trên cùng một con ngựa để dạo quanh phố xá thì lập tức rướn cổ ra phía sau và xoa tay một cách kích động: “Thế này mới phải! Phu thê của Huyện lệnh đại nhân tình sâu ý nặng, có thể coi là tấm gương mẫu mực cho người dân thành Tân An chúng ta”

Sau khi rời khỏi thành Tân An, bọn họ lại đi tiếp về phía đông bắc khoảng hai canh giờ nữa. Lúc đến nơi giáp ranh giữa Tân An và Thiền Châu, địa hình nơi đây bằng phẳng và đất đai màu mỡ, dân cư lại đông đúc, là một nơi rất tốt và phù hợp để an cư lạc nghiệp.

Trên đường đi, Trình Mục Du kể lại với Yến Nương về những gì bà lão đoán mệnh đã nói, nhưng hắn không hề đề cập đến Tiên đế mà chỉ nhắc tới Ngạ Quỷ và Long Tiên Thảo.

“Bà lão kia trông thế nào?” Nghe Trình Mục Du nói xong, Yến Nương nghiêng mặt và đặt tầm mắt trên gương mặt hắn.

“Bà ta trông giống như một bà cụ bình thường. Ta cũng từng bị vẻ ngoài của bà ta đánh lừa. Mãi tới sau này, khi nghe những điều kỳ lạ mà bà ta nói xong, ta mới nhận ra người đó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ ‘bình thường’ cả. Tiếc là cuối cùng ta vẫn để cho bà ta chạy thoát”

“Sao có thể đoán được hậu sự của người khác chứ? Mà bà lão này cũng chẳng phải là người bình thường. Tuy nhiên, chuyện làm ta không hiểu nổi chính là tại sao bà ta lại tìm quan nhân?” Ánh mắt Yến Nương lộ ra tia sáng lạnh lùng, trong mắt còn có vài phần dò xét.

Trình Mục Du cụp mắt xuống: “Ta cũng không hiểu và cũng chẳng quen biết bà ta. Hơn nữa, ta đã phái người đi thăm dò nhưng phát hiện chưa từng có nhân vật nào như vậy ở thành Tân An. Bà ta xuất hiện một cách kỳ bí rồi lại biến mất không chút dấu vết, khiến cho lòng ta khó mà yên tâm được” Nói tới đây, Trình Mục Du chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Yến Nương: “Phu nhân… Trước đây, nàng đã từng gặp bà ta chưa?”

Yến Nương vừa cười vừa nói: “Nếu quan nhân đã nói rằng bà ta vụt tới rồi vụt đi không thấy tăm hơi thì làm sao ta quen biết đối phương cho được!” Nàng nói xong thì quay đầu đi.

Trình Mục Du không thể nhìn thấy khuôn mặt của Yến Nương, nhưng không biết vì sao, hắn có thể đoán được biểu cảm hiện giờ trên khuôn mặt nàng: Chắc chắn nụ cười tươi tắn giả vờ đang dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ rét lạnh như sương giá mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)