Tân An Quỷ Sự

Chương 616: Máu

Chương Trước Chương Tiếp

“Đây… đây là máu người hay máu động vật…”Mặc dù biết việc giết gà mổ cá trong phòng bếp cũng không có gì lạ nhưng Xuân Thành vẫn sợ. Hắn ta kéo chiếc ví sang một bên và ra sức hít vài hơi thật sâu, sau đó mới đi đến bên bàn và thắp một ngọn đèn dầu rồi vung nó khắp mặt đất.

Điều hắn ta lo lắng vẫn cứ xảy ra, bởi vì trên sàn phòng bếp vẫn còn lưu lại hơn chục vết máu lớn nhỏ khác nhau. Tuy nhiên, chúng đã khô hẳn vì rơi trên nền đất lạnh băng nên vừa rồi khi bước vào trong, hắn ta mới không phát hiện.

“Giết một con gà hẳn là sẽ không chảy nhiều máu như vậy, hơn nữa mấy ngày nay ta cũng không hề ăn thịt gà” Xuân Thành nhìn vết máu rơi đầy trên mặt đất.

Hắn ta đứng ngẩn ra trong chốc lát, cuối cùng buộc chặt quần áo thật mạnh rồi cầm chân đèn bước ra ngoài.

Trên ngưỡng cửa và góc tường vẫn còn vết máu rải rác, nhưng trong sân lại không hề có dấu vết nào. Xuân Thành suy nghĩ một hồi rồi quay người trở lại phòng bếp, men theo hành lang phía đông để đi về phía hậu viện. Nhưng càng đi, hắn ta càng cảm thấy kinh hãi, bởi vì toàn bộ hai bên hành lang vừa dài vừa hẹp đều là những cục máu lớn, hơn nữa càng ngày càng đậm màu như thể bị hắt xuống từ một thùng sơn.

Khi bước tới cuối hành lang, Xuân Thành chợt dừng lại. Nhìn hậu viện đang chìm trong bóng tối, trong lòng hắn ta đột nhiên sợ hãi và lần lữa không dám tiến thêm về phía trước một bước nào.

Một tiếng chim kêu thê lương chợt vang lên chói tai trên đỉnh đầu. Xuân Thành sợ hãi tới mức run lên bần bật, giá đèn trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất khiến cho ánh lửa nhảy múa vài lần rồi tắt lịm.

Trong bóng tối, chỉ có làn khí trắng xóa lượn lờ bay lên từ trong miệng hắn ta rồi biến thành những hình thù kỳ dị và huyền ảo.

Xuân Thành ra sức cắn chặt môi mình cho đến khi mùi vị tanh nồng tràn ngập môi lưỡi mới nhả ra, sau đó hắn ta kéo lê đôi chân hơi cứng đờ của mình vào hậu viện.

“Không có gì phải sợ! Lão tử chưa từng làm chuyện gì sai trái nên không cần hoảng” Xuân Thành siết chặt nắm đấm và tự động viên tinh thần. Hắn ta nương theo ánh trắng tỏa sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu và đi vòng quanh hậu viện thêm một vài lần nữa.

May mắn thay! Mặc dù nơi này có rất nhiều vết máu nhưng ít nhất không có thi thể đầm đìa máu tươi như hắn ta dự đoán. Xuân Thành thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, trái tim của hắn ta đột nhiên co rút thật mạnh: Không có thi thể, vậy những vết máu này từ đâu mà có? Hay là ai đó đã di chuyển thi thể đến một nơi khác rồi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Xuân Thành rơi vào một nhà vệ sinh nằm trong góc nhỏ. Nhà vệ sinh này đã được xây dựng từ sớm và cũng đã bị bỏ hoang suốt một thời gian dài rồi. Bên trong mọc đầy rong rêu và cỏ dại nên chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị trượt chân, vì vậy ngày thường hoàn toàn chẳng có ai bén mảng tới.

Chẳng lẽ thi thể đã bị giấu trong nhà vệ sinh kia sao?

Xuân Thành hít sâu một hơi như thể chột dạ và quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi đó, sau đó hắn ta nghiến răng nghiến lợi đi về phía căn nhà vệ sinh nhỏ bé cũ nát nọ.

Vừa bước tới cửa, Xuân Thành lập tức ngửi thấy một mùi vừa chua lòm vừa buồn nôn khiến dạ dày hắn ta lộn mửa. Nếu không phải trong bụng Xuân Thành trống rỗng thì suýt chút nữa hắn ta đã nôn ra rồi. Tuy nhiên, Xuân Thành vốn không phải là người nhát gan và sợ phiền phức, vì vậy hắn ta mặc kệ trái tim vẫn đang đập “thình thịch” không ngừng của mình và cố nén căng thẳng để bước vào bên trong nhà vệ sinh.

Nhưng vừa bước vào, Xuân Thành lập tức hối hận. Bên trong đầy thịt nát và máu tươi tung tóe khắp tường. Trông chúng giống như một tấm thảm lông lá xù xì, lại tựa như một giấc mơ vừa huyền ảo vừa chân thật khiến suy nghĩ của hắn ta chậm rãi quay lại những đêm kinh hoàng thuở trước.

Xuân Thành trố mắt nghẹn họng đứng nhìn một hồi lâu, sau đó hắn ta đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất và không ngừng run rẩy, nói những câu ngắt quãng: “Không phải ta, không phải ta! Ta chỉ làm việc theo mệnh lệnh mà thôi. Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu các ngươi muốn tính sổ thì hãy đi tìm người kia đi. Đừng tới tìm ta nữa”

Xuân Thành run rẩy. Trong sự hốt hoảng, hắn ta chợt quay trở lại ba năm trước. Đêm đó cũng giống hệt như đêm hôm nay, bầu trời thiếu vắng những vì sao, chỉ có ánh trăng tỏa sáng nhàn nhạt. Hắn ta luôn mai phục trong một khu rừng hoang vắng và nhìn ra ngoài qua những cành cây chằng chịt, chờ đợi những người đi đường cô độc trở về lúc tối muộn.

“Không phải ta làm! Không, ta… ta chỉ là người bị sai khiến thôi. Ta không hề muốn giết người…”

Xuân Thành nói năng lộn xộn và lắc đầu liên tục như trống bỏi như thể hắn ta đã rơi vào cơn điên loạn.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Xuân Thành mới có thể thoát khỏi sự sợ hãi và dòng hồi ức. Hắn ta nặng nề thở dốc rồi chống đỡ đầu gối bủn rủn để đứng lên, sau đó lại nhìn ngó xung quanh như thể lúc này mới chợt bừng tỉnh từ trong mộng: “Đúng vậy! Không phải ta! Ta không hề giết lão Đổng, tất nhiên không phải ta làm. Nhưng mà…” Lồng ngực của Xuân Thành đột nhiên ấm ức và khó chịu như bị búa bổ: “Nhưng ngoài lão Đổng ra, trong nhà chỉ còn lại hai người mà thôi, vậy thì… vậy thì ai đã giết ông ta?”

Đang nghĩ tới đây, sau lưng hắn ta đột nhiên vang lên một tiếng giống như có người vô tình dẫm phải cục đá nào đó.

Xuân Thành vội vàng xoay người lại và trông thấy một bóng đen đang nghiêng mình xiêu vẹo ở cánh cửa nhà vệ sinh, che khuất đi chút ánh sáng ít ỏi.

***

“Vương Vệ Đình thật sự đã sống lại ư?”

“Thánh thượng, điều này chắc chắn là sự thật. Sau khi biết chuyện này, thần đã tìm hiểu và thăm dò bằng nhiều cách khác nhau, cuối cùng phát hiện nam nhân trong phủ Vương gia đúng là Vương Vệ Đình – người đã chết từ mấy năm về trước. Hơn nữa hình như Vương đại nhân không muốn cho người khác biết rằng con trai mình đã sống lại, vì vậy ngài ấy chẳng những đuổi hết quản gia và đám tôi tớ trong nhà mà còn không cho phép Vương Vệ Đình ra ngoài”

“Tại sao ông ta lại giữ bí mật như vậy?”

“Thần cho rằng chuyện người chết sống lại quá mức kỳ quái nên Vương đại nhân không muốn công khai cũng là điều có thể lý giải. Chỉ có điều sau khi ngẫm nghĩ lại, thần cảm thấy chuyện này cần phải được xem xét và coi trọng”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Thánh thượng! Vương Thời Vân là người thân cận của Triệu Trạch Bình và cũng là học trò đáng tự hào nhất của ngài ấy. Theo thần được biết, Triệu đại nhân đã ở ẩn nhiều năm. Sau khi chính thức phục chức, Vương Thời Vân lập tức đi nương nhờ ngài ấy. Qua đây có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người họ tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được”

“Đức Hiên! Triệu Trạch Bình vừa đi xa vài ngày mà ngươi đã lập tức mưu hại ông ấy như vậy sao?”

“Thánh thượng! Trong lòng lão thần chỉ có duy nhất một mình Thánh thượng! Mọi việc thần làm ra và suy nghĩ cũng chỉ vì ngài. Tuy rằng Triệu đại nhân là người mà thần khâm phục, nhưng nếu ngài ấy dám bất trung với Thánh thượng thì lão thần nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn”

“Ý của ngươi là…”

“Thánh thượng có từng nghĩ tới chuyện này không: Nếu Vương Thời Vân thật sự có thể sử dụng yêu thuật để khiến người chết sống lại thì ngài ấy cũng sẽ có thể sử dụng tà thuật này đối với người khác. Lão thần xin được nói nhiều thêm một câu: Tuy rằng Triệu Trạch Bình được Thánh thượng trọng dụng, nhưng Thánh thượng và ta đều biết rõ ràng trong lòng ngài ấy thật sự đang tưởng nhớ tới ai nhất. Hơn nữa, thi thể của ‘người kia’ không hề bị biến đổi, trong dân gian cũng đã lan truyền rất nhiều tin đồn rồi. Nếu như Vương Thời Vân thật sự có tâm tư khác thì e là đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa”

Người đang ngồi trên ngai vàng im lặng suốt một hồi lâu, nhưng Trình Đức Hiên biết rằng mình đã đánh trúng chỗ yếu đuối nhất trong lòng đối phương. Đó là tử huyệt của hắn ta nên không ai có thể chạm vào được. Nhưng nếu Trình Đức Hiên có thể giúp đối phương giải tỏa khúc mắc trong lòng thì ông ta sẽ trở thành công thần có cống hiến lớn nhất. Điều này có lợi hơn nhiều so với việc đi lấy lòng Vương Thời Vân.

“Đức Hiên! Vương Thời Vân thực sự biết sử dụng yêu thuật sao?”

“Lão thần đã chính tai nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vương Thời Vân và một gã sai vặt. Ngài ấy nói những câu như là: truyền máu tươi và một ít tiên thảo có thể khiến người chết sống lại”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)