Thấy Trình Mục Du nhìn chằm chằm tấm vải, Yến Nương khẽ cười, bỏ kim xuống rồi đứng lên“Quan nhân, lần này chàng về Biện Lương có gặp Vương đại nhân không?”
Trình Mục Du không ngờ nàng lại chuyển chủ đề, vội vàng đáp: “Có, tuy Vương đại nhân đau buồn nhưng có vẻ tinh thần đã khá hơn trước nhiều”
“Vương đại nhân có nhắc tới chuyện làm quan với chàng không?”
“Ông ta có nhắc, nhưng lạ một chuyện là hình như phụ thân không quan tâm tới chuyện này lắm thì phải, chỉ nói qua loa vài câu rồi thôi. Nhưng như thế cũng tốt, dù sao ta cũng không muốn rời Tân An, vừa hay cũng không cần phải phiền lòng vì chuyện này nữa”
Yến Nương khẽ cau mày: “Chàng nói phụ thân không quan tâm chuyện này sao?”
Trình Mục Du gật đầu, nói: “Phụ thân tự có lý do của ông, nhưng ta cũng không muốn hỏi nhiều. Việc trong triều luôn thay đổi liên tục, ta không muốn tham dự vào quá nhiều”
Yến Nương cười nhẹ: “Cũng phải, nếu tâm trí quan nhân đã không ở đó thì cũng không cần hao tâm tổn trí. Quan nhân đi đường cả ngày trời chắc là mệt rồi, chàng mau đi thay y phục rồi nghỉ ngơi chút đi”
Trình Mục Du thấy sắc mặt nàng vẫn như thường thì cũng yên tâm, bèn rời đi. Thấy hắn đi xa, Yến Nương hơi nheo mắt lại, hướng ra ngoài vỗ tay vài cái. Không lâu sau, Hữu Nhĩ xuất hiện trước cửa, nó bước vào, nhỏ giọng nói: “Cô nương có gì phân phó?”
Yến Nương nhìn nó: “Ngươi đến Biện Lương một chuyến xem thử rốt cuộc Trình Đức Hiên đang làm chuyện quỷ gì đi”
Hữu Nhĩ gãi đầu, nghi hoặc nói: “Lão già đó lại làm sao à?”
Yến Nương hừ một tiếng: “Ông ta lúc nào cũng muốn con trai mình thăng quan tiến tước, trở nên vượt bậc. Bây giờ tự nhiên lại không quan tâm nữa, ắt có nguyên nhân, không khéo lại đang thầm âm mưu gì đó”
Hữu Nhĩ nhận lệnh rời đi, nhưng vừa đi đến cửa lại xoay người quay lại, đôi mắt lanh lợi nhìn chằm chằm Yến Nương như muốn moi được thông tin gì từ nàng.
“Nhìn gì đấy? Còn không mau đi đi” Yến Nương trách mắng.
“Cô nương, cô khoẻ hơn rồi à?” Nó thử hỏi dò: “Đêm cô đi ra khỏi Triệu phủ, vẻ mặt hốt hoảng, đi đứng cũng không vững. Sau khi về nhà cũng không nói gì với ai mà ở lì trong phòng trọn hai ngày. Ta còn tưởng cô bị bệnh, lo lắng không thôi, có vẻ giờ cô đã khỏi hẳn rồi”
Nghe vậy, Yến Nương cầm tấm vải trên bàn lên, khẽ vuốt ve hàng chữ nhỏ ngay ngắn phía trên, vẻ mặt thoáng trầm buồn, nhưng chẳng mấy chốc đã quay lại vẻ bình thường, nói với Hữu Nhĩ: “Không được nói chuyện này với Trình Mục Du, hiểu chưa?”
Hữu Nhĩ gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng rốt cuộc trước khi lâm chung Triệu đại nhân nói gì với cô vậy? Ta thật sự rất muốn biết. Ta cứ cảm thấy hình như ông ấy đã nói vài chuyện… vài chuyện rất quan trọng. Bởi vì đêm đó, ngoài đau lòng ra thì trông cô nương còn có vẻ mê man hệt một con cừu con lạc đường”
Sắc mặt Yến Nương như khựng lại, trong mắt lại có nét kiên định: “Dù lúc đó như thế nào thì bây giờ sương mù đã tan hết, ta đã biết rõ con đường phía trước ở đâu, cũng biết ta chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía trước, không còn lựa chọn nào khác”
Trong lòng Hữu Nhĩ khẽ chấn động, chợt nắm chặt tay: “Cô nương đi đâu thì Hữu Nhĩ đi đó, núi đao biển lửa đều không chối từ”
***
Xuân Thành nằm trên giường, trằn trọc mãi không thể ngủ được vì đói, thật sự đói bụng đến mức tim đập thình thịch.
Nhịn thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng cảm giác đói bụng chiếm thế thượng phong, hắn ta bèn vén chăn lên, mặc lại từng lớp quần áo dày rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Tuy hắn ta đã đoán được đêm đông giá rét, nhưng vẫn bị một cơn gió rét buốt đập vào mặt làm cho giật mình sợ hãi. Hắn ta cài chặt cổ áo rồi đi về phía phòng bếp.
“Lão Đổng này, chẳng biết cả ngày hôm nay chết ở đâu rồi, biết thừa ngoài ta và ông ta ra thì toàn bộ người làm đã bị lão gia đuổi việc rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi làm không có ai nấu cơm, để ta đói đến tận giờ. Đừng nói ông ta đi đâu uống rượu, ngủ trong lòng mỹ nữ rồi chứ!”
Hắn ta càng nghĩ càng giận, đi tới trước phòng bếp, hắn ta đá tung cửa rồi nặng nề bước vào.
“Thiếu gia vừa về, lại không ăn cơm, sức ăn của lão gia thì ít, mấy ngày nay đều ngồi đợi trong Triệu phủ, cũng chẳng ăn bao nhiêu. Nhưng dù sao ta cũng phải ăn mà, những người khác đi hết rồi, mọi việc trong cái nhà này ta phải làm hết, ngày nào cũng mệt muốn chết. Không ăn sao mà làm được?”
Hắn ta vừa lầm bầm vừa lục lọi tủ, hy vọng tìm được mấy cái bánh bao, kể cả có khô có cứng hắn cũng lấy, chỉ cần tạm thời lấp đầy bụng là được rồi.
Nhưng Xuân Thành lục lọi một hồi lâu mà vẫn chỉ tìm được nửa vại rau ngâm và một túi đậu tương, còn lại chẳng có gì.
Hắn ta lắc đầu thở dài: “Tốt xấu gì chức quan của lão gia cũng không nhỏ, thế mà ăn uống lại tiết kiệm như vậy, sống vậy thì sẽ có danh tiếng tốt nhưng lại tự làm khổ mình và cả những người đi theo, tội gì phải vậy”
Tuy miệng nói vậy nhưng hắn ta vẫn lấy vại rau ngâm ra, cầm mấy cây lên bỏ vào miệng, nhai qua loa vài miếng rồi nuốt xuống: “Mùi vị cũng được, tuy lão Đổng làm việc không chăm chỉ, nhưng may mà tài nghệ nấu nướng khá ổn, nếu không nhờ vậy thì ta đã đuổi ông ta đi từ lâu rồi. Giờ cho ông ta thêm bạc để ông ta không nói lung tung ra ngoài mà lại nghĩ mình quan trọng lắm, cả ngày cũng chẳng thấy đâu”
Nói xong, hắn ta thở dài, định cất vại vào lại trong tủ, nhưng vừa cúi xuống lại thấy dưới ngăn tủ có thứ gì đó, bèn vươn tay lấy ra.
“Ơ, đây là ví tiền của lão Đổng mà” Xuân Thành lắc lắc bên tai, nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên giòn tan thì nhếch miệng cười: “Cái lão này yêu tiền như mạng mà sao ví tiền bị mất cũng không biết thế?” Nói xong, hắn ta bèn mở ví ra, định xem thử rốt cuộc lão Đổng có bao nhiêu tiền.
Hắn ta cầm lấy tiền trong túi, phát hiện không thể nắm lấy hết toàn bộ bèn tấm tắc vài tiếng rồi chìa tay ra: “Lão Đổng này đúng là cất không ít tiền riêng nha, không biết định làm cái quỷ gì nữa, lần sau gặp ta phải xét hỏi kỹ lưỡng mới được”
Nói tới đây, hắn ta bỗng chà chà ngón tay rồi lẩm bẩm: “Dinh dính sền sệt, trên mấy đồng tiền là gì đây?”
Hắn ta bèn giơ tay lên trước mặt, dưới ánh trăng, hắn ta thấy đầu ngón tay đỏ thẫm bèn ngửi thử, hình như có mùi tanh thoang thoảng.
“Cái này… cái này là máu à?” Xuân Thành ngẩn người, nói rồi hắn ta bèn giơ cái ví lên, cẩn thận kiểm tra.
Trên ví tiền màu xanh lục thêu hai chữ “Đại cát” tầm thường, nhưng hiện tại đã không thể thấy rõ hai chữ này, bởi vì một vết máu lớn đã che khuất chúng, thấm qua lớp vải và làm ướt cả những đồng tiền bên trong.