“Tối như hũ nút, ta còn tưởng quan nhân ngủ chứ, sao không đốt đèn?”Chất giọng trong trẻo của Yến Nương vang lên, nàng nhẹ nhàng khép cửa lại rồi đến bên Trình Mục Du, nương nhờ ánh trăng để nhìn thẳng vào gương mặt hơi có vẻ u sầu của hắn.
“Mải nghĩ quá, quên đốt đèn” Hắn nói xong bèn với tay lấy giá cắm nến, nhưng chưa chạm tới giá đã bị một bàn tay mềm mại lạnh như băng nắm lấy.
“Nếu không có việc gì thì không cần đốt đèn đâu”
Yến Nương dắt tay hắn đi đến mép giường, nàng ngồi xuống, thấy Trình Mục Du vẫn ngớ ra bèn kéo hắn ngồi bên cạnh mình.
“Phu nhân… muốn làm gì?” Cái lạnh thẩm thấu qua bàn tay và cơ thể nàng, nhưng chẳng hiểu sao Trình Mục Du lại cảm thấy bàn tay ấy như một cây đuốc, nó đang dần đốt nóng cơ thể hắn.
Yến Nương không để ý, một bàn tay khác lại mò đến bên hông hắn, nàng vừa sờ nhẹ một cái, dây cột áo ngoài đã lỏng ra, áo ngoài rơi xuống giường. Bây giờ, trên người hắn… chỉ còn một lớp áo lót mặc ngủ.
Nàng thuận thế trở mình đè Trình Mục Du xuống dưới. Trong bóng tối, đôi mắt nàng giống như hai ngôi sao đêm đông, cướp lấy mọi tầm nhìn của Trình Mục Du khiến hắn không thể nhìn đi nơi khác.
“Lưu Tự Đường nói ta không hiểu tình yêu, ta vốn định cãi hắn nhưng lại thay đổi suy nghĩ. Cũng đúng, ta và quan nhân chỉ có mỗi cái tiếng vợ chồng chứ không có miếng nên không hiểu được tình yêu là gì cũng phải thôi. Vì vậy, tối nay ta và quan nhân cùng thử xem, để hôm khác ta bắt bẻ lại hắn cũng được”
Nàng nói rất bình thản, nhưng nét mặt lại ủ rũ như người thua cược vậy.
Song chỉ vì những lời nói ấy của nàng mà lỗ chân lông khắp người Trình Mục Du đã co lại, cả hơi thở đều trở nên dồn dập. Hắn cố kìm nén ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng, định mở miệng thuyết phục nàng. Nhưng chưa kịp nói gì, nàng đã bất ngờ tấn công…
Nàng nằm đè trên người hắn, hết gặm lại cắn bên tai, cơ thể mềm mại trẻ trung lại mang theo khí thế trời sập đất lở, dời non lấp bể…
Trình Mục Du nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt đến nỗi sắp bóp gãy ngón. Cuối cùng, trước khi đánh mất lý trí, hắn chợt cắn răng đẩy nàng ra.
“Thử cái gì, nàng hoàn toàn chẳng hiểu gì hết”
Nói xong câu này, hắn có cảm giác như mình đã hao hết sức lực, hắn hoảng hốt đứng dậy, lảo đảo chạy ra khỏi phòng như cả đời hắn chưa từng hoảng hốt như thế.
Yến Nương đứng cạnh mép giường dõi theo bóng dáng vội vã của hắn. Mãi một lúc sau, nàng mới dùng ngón út quẹt môi: “Ta không hiểu? Ta sống lâu hơn chàng một ngàn năm đấy, thế mà chàng bảo ta không hiểu”
***
Trình Mục Du bước vào thư phòng, nhốt khí lạnh và gió rét ngoài cửa. Hắn chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ nên sắp sửa đông cứng tới nơi rồi. Thế là hắn lật đật cầm tấm thảm da trên ghế dựa khoác lên người, xong mới chán nản ngồi xuống, hai tay ôm đầu rồi gục xuống bàn.
“Đại nhân, là ngài hả?”
Nghe thấy tiếng của Tưởng Tích Tích ngoài cửa, Trình Mục Du quấn chặt tấm thảm, nói vọng ra: “Là ta”
Cửa bị đẩy ra, Tưởng Tích Tích bước qua bậc cửa, thấy Trình Mục Du không mặc áo ngoài thì tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta vừa thấy một bóng người chạy vào thư phòng, cứ tưởng là trộm vào phủ chứ. Đại nhân, đêm hôm khuya khoắt thế này sao ngài chưa về phòng nghỉ ngơi?”
Trình Mục Du không biết nên trả lời nàng ta thế nào, đành phải thuận theo hỏi nàng ta: “Ngươi cũng chưa ngủ còn gì, sao, có tâm sự chăng?”
Tưởng Tích Tích nghe hắn hỏi vậy thì mặt đỏ lên. Trình Mục Du biết mình hỏi trúng rồi, vì vậy hắn cười rồi hỏi tiếp: “Có chuyện gì? Sao lại ngượng ngùng trước mặt ta?”
Tưởng Tích Tích cúi đầu thấp hơn, một lát sau, nàng ta mới ngập ngừng đáp: “Lưu đại nhân… nói ngài ấy muốn kết hôn với ta” Nàng ta nói xong, thấy Trình Mục Du sửng sốt bèn vội khoát tay nói tiếp: “Ta… ta chưa đồng ý với ngài ấy, ta từng nói cả đời này ta sẽ không lập gia đình, muốn ở bên cạnh đại nhân phục vụ cho ngài mãi mãi”
“Lưu đại nhân thực sự đã nói với ngươi như vậy?” Trình Mục Du đứng dậy hỏi.
Tưởng Tích Tích nuốt nước bọt: “Mấy hôm nay, ngày nào ngài ấy cũng tới đưa thuốc cho ta, chăm sóc ta cẩn thận. Ta cũng cảm thấy hơi bất thường rồi, nhưng không ngờ, lúc ăn cơm tối ngài ấy lại thình lình nói ra những lời hoang đường như vậy”
Trình Mục Du kích động vỗ tay: “Xem ra Lưu đại nhân thích ngươi thật rồi, Tích Tích, ngươi thật có phúc”
“Mới đưa thuốc có mấy lần, theo đại nhân ngài ấy có thật lòng không?” Tưởng Tích Tích cảm thấy hơi khó hiểu.
“Ồ… Không chỉ chuyện này đâu, thật ra ta đã nhận ra hắn đối xử khác biệt với ngươi từ lâu rồi, mà trông hắn cũng tuấn tú lịch sự, con người cũng sáng sủa. Ngươi gả cho hắn là một mối lương duyên đấy”
Nói thì nói vậy nhưng lòng hắn lại nghĩ: Lưu Tự Đường biết tình trạng cơ thể của Tưởng Tích Tích, hắn ta biết rõ nàng không thể sinh con mà vẫn muốn lấy nàng làm vợ, ngoại trừ tình cảm sâu đậm thì đúng là chẳng còn nguyên nhân nào khác nữa. Việc Tưởng Tích Tích bị thương ở tử cung vẫn là một nút thắt trong lòng hắn, bây giờ nút thắt này đã được cởi bỏ, sao hắn lại không vui mừng cho được?
“Đại nhân… nghĩ ta nên gả cho ngài ấy? Nhưng ta không thích ngài ấy”
Trình Mục Du hơi ngạc nhiên, mắt từ từ rũ xuống. Một lúc sau, hắn mới cười gượng đáp: “Tích Tích, dù ngươi hiểu hay không ta vẫn muốn ngươi nhớ kỹ lời nói này, cỏ cây rồi cũng sẽ tới lúc bị hái đi, ngươi nên tự chọn cho mình một con đường suôn sẻ thì hơn”
Tưởng Tích Tích nhìn gương mặt đầy lo lắng của hắn, vội tiến lên một bước: “Đại nhân, ngài có ý gì? Chẳng lẽ ngài và Yến cô nương…”
Chưa kịp dứt lời đã có một loạt tiếng bước chân vọng vào, sau đó có người gõ cửa: “Đại nhân, lão gia phái người đưa tin, Tể tướng đại nhân bệnh nặng, e là không ổn rồi”
***
Ngày thứ hai sau khi Triệu Trạch Bình qua đời vì bệnh nặng, Thái Tông truy tặng ông là Thượng thư lệnh, truy phong Định Quận Vương, ban thụy là Trung Hiến, cũng được lấy đền thờ Thái Tổ làm nơi an nghỉ.
Ngày hôm ấy, mai táng xong xuôi, Trình Mục Du cũng từ Biện Lương trở lại Tân An. Vừa về đến phủ, hắn chưa kịp thay quần áo đã vội tới tìm Yến Nương.
Yến Nương đang thêu thùa, thấy Trình Mục Du vào, nàng bèn ngẩng đầu cười với hắn: “Triệu đại nhân đã được an táng ở Mang Sơn, nơi đó sông núi rực rỡ, phong cảnh sáng sủa dễ chịu, lại có thể nhìn thấy lăng tẩm của Tiên đế cách con sông, là âm trạch bảo địa”
Yến Nương không ngẩng đầu lên, kim dài trong tay thêu qua thêu lại trên mặt vải: “Vậy thì tốt, Triệu đại nhân luôn cống hiến hết mình cho đất nước, đây là đãi ngộ ngài ấy nên có”
“Phu nhân, nàng…” Trình Mục Du đang định nói mấy câu, bỗng nhìn bài thơ vừa được Yến Nương thêu xong. Vì vậy hắn đứng im lặng, trái tim hơi run lên.
Không thể gặp mặt cố nhân, Hán Thủy vẫn ngày ngày chảy về hướng Đông. Thử hỏi Tương Dương lão, giang sơn không có Thái châu.