Tân An Quỷ Sự

Chương 612: Lưỡng tình tương duyệt

Chương Trước Chương Tiếp

“Cha, cha ơi” Trình Thu Trì chạy thẳng tới bên ngoài thư phòng của Trình Đức Hiên. Hắn ta thật sự quá hoảng loạn nên đã làm túi giấy trong tay rơi xuống đất. Nhưng hắn ta cũng không có ý nhặt nó lên mà lập tức xông vào thư phòng, hai tay vịn đầu gối thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới ngã liệt xuống ghế thái sưTrình Đức Hiên buông quyển sách trong tay xuống, nhíu mày nhìn con trai: “Không phải ta bảo con đi tặng đồ cho Vương phủ sao? Ngày giỗ của Vương công tử đã đến, Vương đại nhân không thể lo liệu, chúng ta lại không thể không nhớ tới. Huống chi, Vương đại nhân còn nói không ít lời hay cho đệ đệ con ở trong triều…”

Trình Thu Trì khoát tay, đứt quãng nói: “Con đi rồi, nhưng mà… nhưng mà lễ này không thể tặng đi được”

Trình Đức Hiên nhíu mày: “Tại sao?”

Trình Thu Trì nuốt nước bọt: “Vừa nãy con đi tới trước cửa Vương gia, vừa định gọi cửa thì nghe thấy tiếng của Vương đại nhân. Ngài ấy đang dặn dò một gã sai vặt, nói cái gì mà Vệ Đình vừa trở về, bảo hắn đi tìm một lang trung về xem bệnh cho hắn ta. Ngài ấy còn dặn gã sai vặt kia nhất định không được nói với người ngoài rằng thiếu gia trở về, chỉ được nói trong nhà có một người họ hàng xa mới đến”

Trình Đức Hiên kinh ngạc: “Vệ Đình? Thiếu gia? Vương… Vương đại nhân chỉ có một đứa con trai, mấy năm trước bị giết chết, không phải tên là Vương Vệ Đình sao?”

Trình Thu Trì gật đầu: “Cha, cha đừng nóng vội, chuyện phía sau mới là kì lạ. Con nghe thấy họ nói chuyện, trong lòng nảy ra nghi ngờ nên cũng không dám gọi cửa nữa, mà chỉ nhìn vào trong xuyên qua khe hở. Cha đoán xem, thế mà con lại nhìn thấy một người lảo đảo đi từ bên trong ra, quả thực chính là Vương công tử đã chết mấy năm trước”

Trình Đức Hiên trợn tròn hai mắt: “Không thể nào. Vương công tử đã chết năm sáu năm rồi. Tháng trước vừa mới phá án, Vương đại nhân còn theo ta đến Tân An để cảm ơn đệ đệ con mà. Sao hắn ta có thể còn sống được?”

“Con cũng cảm thấy không có khả năng. Nhưng con đã qua lại với Vương Vệ Đình mấy lần rồi, đương nhiên biết rõ hắn ta trông như thế nào. Chắc chắn người luôn miệng gọi Vương đại nhân là cha trong viện kia chính là Vương công tử” Trình Thu Trì như bỗng có thêm sức lực, nói những lời này vô cùng kiên định.

Trình Đức Hiên nhìn thẳng vào góc phòng, một lúc sau mới chậm rãi nhìn về phía Trình Thu Trì. Nỗi khiếp sợ trong mắt ông ta đã biến mất, thay vào đó là một cảm xúc mà Trình Thu Trì không thể hiểu nổi: “Con trai à, lời này không thể nói lung tung, người chết sống lại, từ xưa đến nay chưa từng xảy ra…”

Thấy sắc mặt cha mình bất thường, Trình Thu Trì vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta, sau đó nhỏ giọng nói: “Cha, nếu cha không tin thì tự tới hỏi thăm là được, đến lúc đó nhất định sẽ biết rõ thật giả”

Cơ thể Trình Đức Hiên hơi lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch: “Đương nhiên cha sẽ hỏi thăm rõ ràng. Chuyện này là việc lớn, có liên quan đến căn cơ quốc gia, cha nhất định phải tìm hiểu rõ ràng”

***

Yến Nương ngồi trên bậc thang, cầm khăn lụa cẩn thận lau chùi cây tích trượng trong tay. Ánh mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, chiếu sáng tháp Ngũ Luân nằm ở giữa vòng ngọc lớn, phản xạ ra một vầng sáng bảy màu lên tường viện.

Hữu Nhĩ vươn móng vuốt sờ nhẹ lên thiếc trượng, bĩu môi nói: “Cô nương, nghe nói hòa thượng Điêu Nhiên đi khắp Thiên Trúc mới tìm được cây tích trượng này. Đúng là hiếm có”

Yến Nương mỉm cười với nó, sau đó vươn tay đẩy cây tích trượng qua: “Thích không? Nếu thích thì tặng cho ngươi”

Hữu Nhĩ lắp bắp kinh hãi, nhận không được mà không nhận cũng chẳng xong, vội vàng nói: “Sao vậy được? Sau này yêu đạo kia tới, bảo bối này có thể giúp cô nương một tay đấy” Nó vừa nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cây tích trượng kia.

Yến Nương bèn đẩy nó về phía Hữu Nhĩ: “Cầm đi, ngươi dùng hay ta dùng cũng chẳng có gì khác nhau. Vả lại hầu tử vốn am hiểu côn pháp mà. Hôm qua ta đi chợ, đúng lúc nhìn thấy một người huấn luyện khỉ làm xiếc. Ngươi không biết đâu, con khỉ nhỏ kia múa gậy cực giỏi, ba mươi sáu chiêu bảy mươi hai thức, ta nhìn mà hoa cả mắt luôn”

Nàng còn chưa dứt lời đã che miệng cười, một lúc lâu sau cũng không thể ngồi thẳng người.

Hữu Nhĩ ghét nhất là bị người khác nói mình là khỉ, bất mãn nói: “Ta là linh hầu, linh hầu, không phải là một con khỉ hoang dã bình thường. Ta phải nói bao nhiêu lần thì cô mới hiểu được đây?”

“Có gì khác nhau đâu chứ? Nhưng ngươi là linh hầu, đương nhiên rất xứng với cây tích trượng này. Ngươi cất kỹ đi nhé, nếu làm mất, coi chừng ta đá nát mông của ngươi đấy” Nói xong, Yến Nương bèn ném cây tích trượng vào lòng Hữu Nhĩ rồi vỗ tay đứng lên. Nàng khẽ ngẩng đầu về phía ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tựa như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mùa đông này.

Hữu Nhĩ nhìn Yến Nương, trong lòng bỗng mềm nhũn. Nó nắm chặt cây tích trượng trong móng vuốt lông xù, sau đó mím môi, dịu dàng nói: “Cô nương, ta biết cô muốn tốt cho ta, sợ yêu đạo kia làm ta bị thương nên mới cho ta cây tích trượng này. Nhưng cô đã phế bỏ một bàn tay của yêu đạo và trở thành cái gai trong mắt ông ta, thế nên cây tích trượng này để cô cầm phòng thân thì tốt hơn”

Yến Nương liếc nó một cái rồi trợn mắt khinh thường: “Ngươi mới tu hành được bao nhiêu năm chứ? Nếu sau này thật sự phải đánh nhau trực diện, ngươi có thứ này phòng thân, ta cũng không cần phải phân tâm, có thể tập trung ứng chiến”

Hữu Nhĩ không nói gì, một lúc lâu sau mới cầm lấy tích trượng, đứng dậy đi vòng qua Yến Nương ra ngoài viện. Vòng sắt trên tích trượng đung đưa leng keng, nhưng Yến Nương vẫn nghe thấy nó lẩm bẩm bốn chữ: “Miệng cứng lòng mềm”

Hữu Nhĩ vừa đi thì Lưu Tự Đường lập tức đi vào, trong tay còn bưng một chén thuốc. Hắn ta nhìn thấy Yến Nương thì hơi ngại ngùng, bèn cười ngây ngô với nàng một tiếng rồi gãi đầu: “Yến cô nương… Không đúng, bây giờ phải gọi cô là Trình phu nhân mới đúng”

Yến Nương đáp lễ, tức giận nói: “Lưu đại nhân, ngài tới đưa thuốc cho Tưởng cô nương sao? Mấy người hầu trong phủ đúng là càng ngày càng lười biếng. Lát nữa ta phải đi dạy dỗ lại bọn họ, sao có thể để Lưu đại nhân tự mình đưa thuốc được cơ chứ?”

“Là ta đòi tới, phu nhân đừng trách cứ bọn họ” Nói xong câu đó, Lưu Tự Đường lập tức nhận ra mình bị trêu chọc, bởi vì Yến Nương đang cười tủm tỉm nhìn hắn ta với vẻ mặt thấu hiểu.

“Phu nhân đừng hiểu lầm” Hắn ta sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng, chén thuốc hơi nghiêng, vài giọt nước thuốc bị đổ xuống đất.

“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ngài thích Tưởng cô nương ư?” Yến Nương lắc đầu cười, ngẩng đầu nhìn chồi non nho nhỏ trên cành cây: “Thích một người là chuyện thường tình của con người, chuyện này cũng hiển nhiên giống như cây cối nảy mầm vậy. Lưu đại nhân cần gì phải che giấu chứ?”

Lưu Tự Đường chưa từng thấy nữ tử nào nói về chuyện nam nữ một cách ngay thẳng như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn ta nhìn Yến Nương, do dự một lúc lâu mới hỏi ra một câu: “Phu nhân gả cho Trình huynh, cũng là vì lưỡng tình tương duyệt sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)