Vẻ mặt của Trình Mục Du đông cứng lại: “Tích Tích nhìn thấy tận mắt Kim Sâm biến thành quỷ đói à?”Lưu Tự Đường nhẹ nhàng lắc đầu: “Tưởng Tích Tích không tận mắt chứng kiến, nhưng Kim thị chính mắt nhìn thấy trượng phu của mình biến thành quỷ đói”
Trình Mục Du sửng sốt: “Nàng ta nhìn thấy chân thân của nó mà lại không trở thành món ăn của nó sao?”
Lưu Tự Đường cười khổ, nhẹ nhàng nói: “Quỷ đói không địch lại Thanh Phù nên hốt hoảng chạy trốn, nó chạy rất nhanh, ta với Tích Tích đều không đuổi kịp, đành phải về Kim gia. Cứ nghĩ rằng Kim thị sẽ chết trong miệng quỷ đói, nhưng lại phát hiện nàng ta bình yên vô sự, chỉ bị sợ quá nên choáng váng, ngồi trên giường khóc không ngừng. Sau khi bình tĩnh lại, nàng ta đã nói cho bọn đệ biết chuyện đã xảy ra”
“Kim Dục bị Kim Sâm ăn thịt đúng không?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào gương mặt có vẻ hơi mệt mỏi của Lưu Tự Đường.
“Cái này thì không còn gì để nghi ngờ nữa rồi, nhưng Trình huynh, huynh có biết ba năm trước là ai giết Kim Sâm không?” Giọng Lưu Tự Đường khẽ run, giống như ngọn nến lập lòe trên bàn.
“Kim Dục…” Trình Mục Du ngập ngừng nói ra hai chữ này, sau đó mặt hắn tối sầm lại, trên mặt phủ đầy băng sương: “Nhưng Kim Sâm đã biến thành quỷ đói rồi, tại sao lại còn ký ức lúc sống? Không, không đúng, ngay cả khi còn sống, hắn ta cũng không biết mình bị đệ đệ ruột sát hại, vì sao sau khi biến thành quỷ đói, hắn ta lại tìm Kim Dục báo thù?”
Nói xong, hắn và Lưu Tự Đường đồng thời nhìn về phía Yến Nương, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ khuôn mặt không gợn sóng của nàng. Nhưng Yến Nương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không hiểu, mà nó cũng không giết Kim thị, chẳng lẽ nó biết Kim thị có tình cảm sâu nặng với mình?”
“Tình cảm Kim thị dành cho trượng phu của mình thực sự rất cảm động” Lưu Tự Đường cười khẩy: “Trình huynh, hai người biết không? Đêm mà Kim Sâm ăn thịt Kim Dục, nàng ta đã nhìn thấy, không chỉ vậy, nàng ta còn nhân lúc Kim Sâm hôn mê, cởi quần áo dính máu trên người hắn ta, rửa sạch vết máu trên người hắn ta. Nên Kim Sâm không hề biết mình đã giết Kim Dục, còn Tú Tú biết rõ tình hình nhưng lại không bẩm báo với phủ Tân An”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào màn đêm ngoài cửa sổ, trầm ngâm nói: “Nàng ta không sợ à? Ngày đêm ở chung với một con quỷ đói”
Lưu Tự Đường lại khẽ cười: “Nàng ta nói Kim Sâm sẽ không hại mình, nhưng nàng ta đoán không sai, lúc Kim Sâm chuẩn bị ăn thịt nàng ta thì đột nhiên dừng lại. Tú Tú đã hỏi Kim Sâm còn nhớ rõ mình không, nàng ta thậm chí còn chủ động ôm lấy cơ thể gầy trơ xương của hắn ta, âu yếm hôn hắn ta…”
“Hôn một con quỷ đói, nàng ta cũng can đảm đấy” Yến Nương cong môi, lắc đầu nói.
“Nếu sống sẽ trở về với nhau, nếu chết sẽ luôn nhớ đến nhau. Mặc dù Tú Tú bị điên, nhưng cũng không phải không hợp tình hợp lý” Trình Mục Du thở dài, trên mặt thoáng qua một nét đau khổ.
Thấy vậy, trong lòng Lưu Tự Đường đột nhiên nảy sinh hàng đống nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, Trình Mục Du đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong thường ngày, hắn bước nhanh đi tới cửa, gọi huynh đệ Sử thị đang canh gác ở ngoài, ra lệnh cho họ: “Các ngươi dẫn người tìm kiếm cẩn thận trong thành Tân An, Kim Sâm đã trốn thoát, ta nghi ngờ Hình Quốc Quân cũng đã biến thành quỷ đói và bỏ chạy, chúng chạy trốn khắp nơi, chắc chắn sẽ gây ra nhiều tai họa, nhất định phải tìm thấy chúng trước”
Sử Phi và Sử Kim chắp tay hành lễ, sau đó vội vã ra khỏi nhà, tấm lưng rộng rãi của họ nhanh chóng hòa vào màn đêm. Thấy hai người đi xa, Lưu Tự Đường chỉ nhìn Trình Mục Du nói khẽ: “Trình huynh, có lẽ huynh biết rõ hơn đệ, cho dù hai con quỷ đói này bị đám nha dịch tìm được cũng chỉ như hãm nước sôi mà thôi, nếu muốn rút củi dập lửa, e rằng chúng ta còn phải tìm ra nguyên nhân quỷ đói xuất hiện”
Trình Mục Du nắm chặt góc bàn, gân xanh trên mu bàn tay đều hiện rõ, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ phức tạp.
“Quan nhân, chàng đang nghĩ gì vậy?” Yến Nương cảm thấy khó hiểu, nàng đi tới trước mặt hắn, chăm chú nhìn một bên mặt nghiêm nghị của hắn, suy tư hỏi.
“Ta luôn cảm thấy mạch nước ngầm trong thành Tân An bắt đầu chảy, không biết khi nào nó đã trở nên nhanh chóng, mặc dù chúng ta ở giữa những mạch nước ngầm này nhưng cũng không hiểu thấu được bí ẩn trong đó” Nói đến đây, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Yến Nương, giọng nói trở nên quan tâm hơn: “Phu nhân, nàng đừng lo lắng về vụ án, mấy ngày nay nàng với Hữu Nhĩ vẫn còn nghĩ về chuyện con tò vò, một ngày yêu đạo kia chưa chết, tim ta lại như bị treo thêm một ngày”
Yến Nương thản nhiên cười: “Cái gì sẽ tới thì không tránh được, trước mắt cứ giải quyết hết mấy chuyện trong tay mới là đúng đắn”
***
“Tưởng cô nương vẫn chưa ngủ à?” Lưu Tự Đường nhìn bát thuốc bốc khói trong tay Hữu Nhĩ, hỏi nhỏ.
“Chưa, ta quen Tưởng cô nương lâu như vậy mà chưa từng thấy nàng ta sợ hãi như hôm nay” Hữu Nhĩ bị vành bát làm bỏng, vội vàng đổi tay cầm bát thuốc.
Lưu Tự Đường cười khổ, đón lấy chiếc bát sứ: “Không phải sợ mà là đau lòng, huynh đệ cùng làm việc với nhau chết trước mặt mình mà mình lại bất lực, muốn báo thù cho họ cũng không được, dù là ai thì cũng không chịu nổi” Hắn ta nhìn Hữu Nhĩ, lắc đầu nói: “Ngươi giống cô nương nhà các ngươi, luôn muốn dùng cái ‘lý’ để phân tích cho rõ mọi chuyện, mà không biết trên đời này vẫn còn rất nhiều chuyện liên quan đến tình người. Mặc dù đạo lý là đúng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể dùng được”
Nói xong, hắn ta bất đắc dĩ lắc đầu, bưng thuốc đi về phía phòng Tưởng Tích Tích, bỏ mặc một mình Hữu Nhĩ đứng im tại chỗ vò đầu bứt tai mãi mà không hiểu thấu ý nghĩa của câu nói.
***
Bầu trời đen kịt từ từ lùi lại phía sau Trình Mục Du, ánh nắng ban mai màu lam nhạt nhẹ nhàng lộ ra phía trước hắn. Phố Nam tràn ngập hương chợ sớm, mì chiên, bánh bao hoa mai Vương lầu, bánh nhân thịt, mì hoành thánh măng, bánh bao sữa, còn có cả bánh bao gạch cua với mì Vân Anh, ăn kèm với giấm gừng, củ cải trắng cay, trộn với rau xà lách, cải muối, đúng là một bữa sáng thịnh soạn.
Nhưng Trình Mục Du không quan tâm đến những món ngon này, hắn bước vội vàng, lướt qua phố Nam như một cơn gió, nhưng mắt hắn vẫn dán chặt vào những góc hẻo lánh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng già nua lưng gù đó.
Bà ta nói tạm gác lại để ngày sau rồi nói, cho nên hôm nay hắn mới tới, tuy trời còn chưa sáng nhưng đêm đã tàn, bình minh sắp đến, coi như là ngày mới rồi.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy bóng lưng đó trong đám đông, bà ta vẫn mặc áo choàng đen, một tay cầm cây cờ, đi tập tễnh trong đám người, giống như một chiếc thuyền nhỏ có thể lật úp bất cứ lúc nào.
“Bà bà” Trình Mục Du đuổi theo bà ta: “Ta hiểu ý của bà rồi, nhưng ta nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc những người đó đã trải qua những gì ở địa phủ mà có thể biến thành quỷ đói và quay trở lại”