Tân An Quỷ Sự

Chương 608: Quỷ đói

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Trình Mục Du mời Lưu Tự Đường đến thư phòng và bảo hắn ta kể lại mọi chuyện đã xảy raLưu Tự Đường nhấp một ngụm trà mà Yến Nương mang đến, bình tĩnh lại một chút, sau đó mới nghiêm túc nói với Trình Mục Du: “Nói đến cũng thật tình cờ, lần này đệ từ Thanh Châu về, tình cờ gặp mấy người Tưởng cô nương đang giằng co với con quái vật kia nên đã ra tay giúp họ một chút”

“Quái vật?” Trình Mục Du cau mày: “Quái vật gì?”

Lưu Tự Đường nhìn chằm chằm vào mặt đất loang lổ: “Nó rất gầy, xương cốt dường như chỉ được bao bọc bởi một lớp da mỏng. Trình huynh, không biết huynh đã từng thấy người chết đói trong nạn đói hay chưa, nói một cách chính xác thì chính là kiểu mà có thể nhìn rõ cả xương sườn, trông như thể ngã một cái thì sẽ gãy thành hai mảnh. Nhưng khuôn mặt của nó khác với con người, trên khuôn mặt đó không có ngũ quan, chỉ có một cái khe hẹp thẳng đứng, bên trong là một cái lưỡi vừa dày vừa dài…”

“Nó ăn thịt người bằng cái lưỡi kia à?” Yến Nương ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lưu Tự Đường gật đầu với nàng: “Ta không thấy tận mắt nó ăn tươi nuốt sống những nha dịch của phủ Tân An, nhưng nghe Tưởng cô nương nói, nó đưa chiếc lưỡi đó vào miệng của một người là có thể hút sạch cả xương lẫn thịt của người đó, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Yến Nương hỏi.

Lưu Tự Đường cụp mắt xuống, nín thở một lúc rồi mới lên tiếng: “Mặc dù nó đã ăn hết những nha dịch kia, nhưng sau đó lại nôn ra những miếng thịt vụn, như là không thể tiêu hóa được”

Từ nhỏ hắn ta đã ăn ngon mặc đẹp, rất thích sạch sẽ, sau khi vào triều làm quan, tuy rằng đi khắp nơi trời nam biển bắc nên không thể quá câu nệ chuyện ăn mặc, nhưng hắn ta cũng cố gắng hết sức không động vào bất cứ thứ bẩn thỉu nào, vì vậy khi nghe Tưởng Tích Tích nói con quái vật ăn thịt người rồi nôn ra, hắn ta cảm thấy buồn nôn liên tục, ngay cả khi hắn ta kể lại với Trình Mục Du và Yến Nương cũng cảm thấy cơ thể không ổn lắm.

Yến Nương không nhúc nhích, nàng nhìn mặt Lưu Tự Đường hơi biến sắc, trầm ngâm nói: “Cơ thể cực kỳ gầy, xem ra là đã đói rất lâu, ăn ngấu nghiến xong lại nôn ra hết, nên phải tiếp tục đi tìm đồ ăn”

Trình Mục Du nghi ngờ hỏi: “Phu nhân, nàng nghĩ tới cái gì vậy?”

Yến Nương nhìn hắn: “Khi còn trẻ ta có du ngoạn Tây Vực, vô tình đi tới một cái hang động trên vách núi ở rìa phía bắc sa mạc. Tường hang, mái hang, lối đi và vòm hang được bao phủ bởi những bức tranh tường rất tinh xảo, sống động như thật, muôn màu muôn vẻ. Có điều khi đó ta còn trẻ tuổi, ham chơi, không đủ kiên nhẫn để thưởng thức những bức tranh tường này, ta chỉ đi loanh quanh trong hang rồi rời đi. Nhưng bây giờ nhớ kỹ lại, hình như ta đã thấy con quái vật mà Lưu đại nhân vừa nhắc tới trên một bức tranh”

Trình Mục Du rùng mình: “Phu nhân, bức tranh đó vẽ cái gì?”

“Một công tử mặc áo gấm, tay cầm bình nước, đứng trong một tòa thành trống”

“Thành trống? Những con quái vật kia ở đâu?”

Yến Nương khẽ mỉm cười: “Ta nói thành trống là bởi vì công tử kia tự cho rằng trong thành không có người, thật ra hắn không biết mình đã bị hàng trăm hàng ngàn con mắt theo dõi. Những thứ kia ẩn nấp trong bóng tối, có con nằm trên mái hiên, có con co rúc trong góc tường, có con chỉ ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc bình nước trong tay hắn, người chúng toàn là xương khô, mặc dù không có mắt, nhưng dường như có thể ngửi thấy mùi của người lạ”

Nghe nàng nói như vậy, biểu cảm trên mặt Trình Mục Du như đông cứng lại, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, đứng lên khỏi ghế, đi vòng quanh phòng hai vòng rồi mới dừng lại, lẩm bẩm nói: “Bình nước, thành trống, công tử, ta hiểu rồi, bức tranh mà phu nhân nói là câu chuyện Ức Nhĩ gặp quỷ đói”

“Ức Nhĩ gặp quỷ đói?” Yến Nương và Lưu Tự Đường đồng thời nhìn về phía hắn, nhất là Lưu Tự Đường, mặt hắn ta tỏ ra rất ngạc nhiên, còn lặp lại hai chữ kia: “Quỷ đói?”

Trình Mục Du nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, hang động mà phu nhân đã đến được gọi là động Thiên Phật, nằm trên vách núi Minh Ốc Tháp Cách ở Tây Vực, nó còn được gọi là động Thiên Phật, những bức tranh tường bên trong chắc chắn có liên quan đến Phật giáo, Ức Nhĩ gặp quỷ đói chính là câu chuyện đầu tiên trong kinh Phật. Nó kể về câu chuyện của một thương gia lớn tên Ức Nhĩ, người đã ra biển để thu thập kho báu cùng với những người bạn của mình, sau khi lấy được kho báu và trở về với bạn, bị thúc đẩy bởi sự đói khát. Nhìn thấy một tòa thành ở phía xa, nghĩ rằng trong thành nhất định có nước nên đi về phía thành đó, cố gắng tìm nước để uống”

Thật không ngờ tòa thành này là thành quỷ đói, cưỡi ngựa đi lại trong thành nhưng không nhìn thấy bất kỳ người nào, bị cơn đói khát thúc đẩy, Ức Nhĩ đã hét lớn: “Nước! Nước!”

Khi những con quỷ đói trong thành nghe thấy tiếng người hét, chúng tập trung lại với nhau, người bọn chúng như những cây cột, tất cả chúng đều chắp tay trước mặt Ức Nhĩ và nói: “Xin cho tôi nước”

Ức Nhĩ trả lời: “Vì đói khát nên tôi mới đến đây xin nước”

Đám quỷ đói nghe thấy vậy thì biết hy vọng có nước đã bị dập tắt, chúng thở dài nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết đây là một tòa thành quỷ đói à? Sao lại đến đây tìm nước?”

Chúng còn nói: “Chúng ta sống trong thành này hàng trăm ngàn năm nay, chưa bao giờ nghe nói có nước, chưa từng ăn lương thực. Rừng Đa La bị lửa thiêu rụi, đám quỷ đói chúng ta cũng vậy, cũng bị lửa dữ thiêu đốt, đầu tóc rối bù, thân thể tàn tạ, bôn ba kiếm ăn mười phương tám hướng, ngày đêm tìm kiếm mà không được, phải chịu đói khát hành hạ. Lại còn thường xuyên bị quỷ Dạ Xoa đánh đập và đầu độc, chỉ nghe thấy những tiếng ác, chứ chưa từng nghe một tiếng thiện, huống chi là một giọt nước”

Chúng than thở với Ức Nhĩ: “Làm sao chúng ta có thể lấy nước cho ngươi trong khi chúng ta còn đang phải chịu cực khổ như vậy? Tất cả là do kiếp trước chúng ta keo kiệt tham lam, bây giờ mới phải chịu quả báo”

“Thành quỷ đói” Lưu Tự Đường thốt ra ba từ này: “Ý Trình huynh là vừa rồi thứ mà mấy người Tưởng cô nương gặp phải chính là một con quỷ đói?”

Trình Mục Du gật đầu: “Nếu phu nhân nhớ đúng, thì e rằng bọn họ thật sự gặp phải quỷ đói” Nói xong, hắn đập tay lên bàn thật mạnh, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Đáng tiếc cho những huynh đệ kia của ta, không ngờ lại chết trong miệng quỷ đói”

Yến Nương đi tới trước mặt Trình Mục Du, đưa tay nắm chặt nắm đấm của hắn: “Bây giờ không phải lúc tức giận, chúng ta chỉ có thể điều tra tại sao quỷ đói lại xuất hiện ở Tân An, mới có thể tìm ra thủ phạm và báo thù cho bọn họ, có phải không?”

Trình Mục Du hiểu ý nàng, quay đầu nhìn Lưu Tự Đường: “Rốt cuộc con quỷ đói đó từ đâu đến?”

“Theo như Tưởng cô nương nói, quỷ đói chính là Kim Sâm, Kim Sâm chính là quỷ đói”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)