Những người chứng kiến thảm kịch không đau buồn như dự kiến, dù người vừa bỏ mạng chính là huynh đệ ngày ngày sớm tối có nhau của họ, bởi vì hiện tại họ đã bị nỗi khiếp sợ to lớn chiếm lấy, hoàn toàn không còn tâm trạng để để ý những chuyện khácTưởng Tích Tích chậm rãi hạ tay xuống, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn bóng đen phía trước, đầu óc dần trở nên mờ mịt.
Bỗng nhiên, đầu óc nàng ta như bị một lưỡi dao sắc bén bổ ra, nàng ta siết chặt thanh kiếm trong tay, trái tim như bị bóp chặt: Không đúng, sau khi Kim Dục chết, vụn thịt rơi đầy giường, nhưng sao người này lại bị nó nuốt chửng?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, cái bóng đột nhiên quay lại. Nó không có ngũ quan mà chỉ có một kẽ hở như cái khe nhỏ và dài. Đó là miệng của nó! Tưởng Tích Tích nghĩ thầm.
Chắc chắn là vậy, bởi vì trong cái khe đó có máu tươi và vụn thịt đang rỉ ra ngoài.
Nàng ta nặng nề thở dốc mấy cái rồi dùng hết sức lực hét lên: “Các huynh đệ, giết nó, giết con quái vật này”
Dứt lời, nàng ta bèn nhào về phía con quái vật, nhưng còn chưa kịp tới trước mặt nó thì đã thấy cơ thể gầy trơ xương của nó run rẩy đứng lên, ngực cũng phập phồng dữ dội như có thứ gì đó sắp phun ra từ khe hở xấu xí của nó.
Tưởng Tích Tích sửng sốt một chút rồi lập tức tỉnh táo lại, nàng ta chống thanh kiếm xuống đất rồi nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh, nhưng mấy nha dịch khác thì không được may mắn như thế, bị một thứ bốc hơi nóng đầy tanh tưởi, hôi thối đổ xuống rồi phủ kín.
***
Trình Mục Du chống cằm, chăm chú nhìn ngọn nến cháy leo lắt trên bàn, Yến Nương đi vào mà hắn cũng không phát hiện. Tới khi một ly trà được đặt xuống trước mặt, hắn mới ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Khuya rồi, sao nàng vẫn chưa ngủ?”
“Không phải quan nhân cũng chưa ngủ sao?” Yến Nương nói rồi kéo ghế lại ngồi cạnh hắn: “Ngọn nến này có gì mà quan nhân lại nhìn thế, không lẽ trong này có mỹ nhân sao?”
“Mỹ nhân đang ở trước mặt, cần gì phải nhìn đi đâu chứ” Trình Mục Du biết nàng muốn làm mình vui bèn hùa theo nàng.
“Quan nhân đang nghĩ gì vậy? Nếu không ngủ được thì hay là chàng kể cho ta nghe đi” Yến Nương dùng kéo kẹp vào bấc nến, cả căn phòng liền tối sầm, nhưng lại làm tôn lên làn da trắng ngần động lòng người của nàng.
“Mấy ngày gần đây xảy ra vài vụ án rất kỳ lạ, toàn bộ đều liên quan đến việc người chết sống lại. Một gia đình ba người trong vụ án này hiện tại đã mất tích, một vụ khác thì ta đã tới xem rồi, mặc dù phát hiện vài vấn đề đáng ngờ nhưng vẫn không có chứng cứ nên đã cho người ở lại đó canh giữ”
“Người chết sống lại?” Yến Nương nhắc lại rồi khẽ cắn môi, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
“Phu nhân hiểu biết sâu rộng, đã từng gặp chuyện lạ như thế chưa?” Trình Mục Du nhìn nàng chăm chú, hỏi.
Yến Nương lắc đầu, nói: “Sống chết là hai thứ khác biệt rõ ràng, như ban ngày và ban đêm không bao giờ xuất hiện đồng thời vậy. Sau khi chết, con người có thể bị đẩy vào tam ác đạo* và không bao giờ siêu sinh, có thể đầu thai chuyển kiếp, cũng có thể ở lại thiên giới địa phủ làm thần, cũng có thể trở thành cô hồn dã quỷ, nhưng nếu muốn lấy lại cơ thể và sống lại thì là hy vọng hão huyền”
(*) Tam ác đạo: gồm cõi địa ngục, cõi ngạ quỷ và cõi súc sinh
Lúc nàng nói còn kèm theo chút cảm giác bi thương và đau xót như thể đã hiểu rõ chuyện sinh tử nhưng vẫn không thể buông bỏ được. Trình Mục Du nghe thế thì trong lòng cảm thấy buồn bã, bỗng nhiên rất muốn nắm lấy tay nàng, truyền sự ấm áp cho nàng, nhưng vừa giơ tay lên, hắn đã rụt về, thầm cười gượng trong lòng: Hắn và nàng chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi. Đối với hắn, nàng vẫn chỉ là Yến cô nương, tuy không còn thần bí và xa cách như trước nữa, nhưng nàng vĩnh viễn như một dòng nước sạch trong vắt không thể tới gần.
“Nhưng cậu thanh niên tên Kim Sâm đó đúng là đã quay về, giọng nói và vẻ ngoài giống hệt lúc còn sống. Ta đã tận mắt nhìn thấy rồi, chắc chắn không phải là giả” Hắn nhẹ giọng nói.
Yến Nương khẽ đảo mắt: “Nếu đúng là thế thì ta muốn ngày mai đích thân tới xem thử, dù quan nhân có chắc chắn thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn không tin trên đời này có chuyện chết rồi sống lại”
Trình Mục Du khựng lại: “Sao lại không tin? Phu nhân đã từng… kiểm nghiệm rồi sao?”
Yến Nương sửng sốt, lập tức cười với hắn: “Kiểm nghiệm? Phải kiểm nghiệm thế nào chứ? Sao quan nhân uống trà mà cũng say, bắt đầu nói linh tinh rồi thế?”
Trình Mục Du cúi đầu: “Đúng là ta lại nói linh tinh rồi, phu nhân đừng để ý nhé” Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi chợt cười khẽ và đổi chủ đề: “Đúng rồi, lúc ta đang về thì gặp Vương đại nhân trên đường đấy. Ông ta không dẫn tùy tùng theo mà chỉ vội vội vàng vàng chạy một mình, suýt nữa là va vào ta luôn rồi”
“Vương đại nhân? Không phải ông ta đang ở Biện Lương sao? Sao lại tới thành Tân An?”
“Ta hỏi thì ông ta nói quê ông ta ở Tân An, bây giờ về là vì sắp đến ngày giỗ của Vương công tử”
Yến Nương cười khẩy, mắt như loé sáng: “Dù có là ác nhân thì cũng vẫn có người thân nhớ nhung, nhưng có vài người, được ghi danh sử sách, sau khi chết lại không được làm lễ truy điệu” Nói đến đây, nàng chợt nhận ra mình đã lỡ lời, bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trình Mục Du. Nhưng Trình Mục Du lại vẫn tỏ ra bình thản như chưa nghe thấy gì rồi nói: “Chắc hẳn vì Vương công tử sinh tiền làm nhiều chuyện ác nên Vương đại nhân mới khiêm tốn hành sự, không dám rêu rao để người ngoài biết nên mới tới thành Tân An một mình, người ngoài như chúng ta cũng không nên trách móc nặng nề quá”
Yến Nương nhìn hắn: “Quan nhân, hình như chàng rất kính trọng Vương đại nhân, lúc nào cũng có ý thiên vị ông ta”
Trình Mục Du gật đầu cười khẽ: “Vương đại nhân làm quan thanh liêm, tính cách ngay thẳng, hơn thế nữa, ông còn chủ trương gắng sức thực hiện việc chinh phạt Khiết Đan, là phe chủ chiến hiếm thấy trong triều đình, việc này càng khiến ta kính phục ông ấy hơn”
Yến Nương ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên nét phức tạp: “Nhưng quan tốt chưa chắc đã là người tốt…”
“Sao phu nhân lại nói vậy?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng trở nên ồn ào, còn thấp thoáng thấy mấy cây đuốc đang di chuyển về phía này như một con rắn lửa đang uốn lượn, chiếu sáng cả sân vườn tối mịt.
Trình Mục Du hoảng hốt, vội vàng cùng Yến Nương bước nhanh ra ngoài. Hắn thấy Tưởng Tích Tích đang cầm đuốc chạy về phía mình, vẻ mặt nghiêm nghị, bên khoé mắt còn có vệt nước mắt chưa khô, phía sau nàng ta là Từ Tử Minh và vài nha dịch máu me đầy người, y phục họ đều bị ướt, dính đầy những mẩu thịt vụn và chất nhầy.
“Có chuyện gì vậy?” Trình Mục Du nhìn thuộc hạ của mình, tim như bị bóp chặt.
“Đừng hỏi nàng ấy, nàng ấy khóc mấy trận rồi, chắc không thể kể lại rõ ràng được đâu”
Một người đứng trong nhóm sau cùng lên tiếng, vóc người cao to, phong độ ngời ngời, đeo một thanh kiếm sáng xanh bên hông.
“Trình huynh, lâu rồi không gặp”
Lưu Tự Đường bước lên trước, nụ cười thường thấy nay đã không còn, chỉ còn lại vẻ lo sợ.