Mấy người cùng dán mắt vào cánh cửa sổ chỉ lộ ra một khe hở nhỏ, ai cũng căng chặt như mấy cây đàn sắp đứt dâyCuối cùng cửa sổ cũng mở bung ra, một cái chân gầy như que củi nom bẻ phát là gãy từ từ thò ra ngoài.
“Thứ… thứ gì vậy?” Tiểu nha dịch vô tình thốt lên trong lúc sợ hãi, nhưng hắn ta còn chưa nói xong, cửa sổ đã rơi “cạch” xuống đất, cái chân kia im lặng lùi về bóng tối không thấy bóng dáng đâu.
“Tưởng đại nhân, đó là thứ gì?” Tiểu nha dịch run giọng hỏi.
“Suỵt” Tưởng Tích Tích bực dọc ngắt lời hắn. Chẳng hiểu sao nàng ta luôn cảm thấy chỉ có yên lặng mới mang lại cho mình chút cảm giác an toàn.
“Được, im, im miệng…” Tiểu nha dịch hơi luống cuống nên vô thức lẩm bẩm. Nhưng mà, ngay khi hắn ta ý thức được mình phát ra tiếng động thì tất cả đã muộn. Một thứ nhầy nhụa đang cọ vào má hắn ta, phần lồi ra phía trước chen vào giữa môi hắn.
Bấy giờ, tiểu nha dịch thực sự không dám nói tiếp nữa, bởi vì hắn ta nhận ra thứ đó đang rục rịch như muốn thăm dò khoang miệng hắn. Thế là hắn ta khép chặt môi, cố gắng phát ra âm thanh cầu cứu từ lỗ mũi, hy vọng hai người kia có thể chú ý.
Song, Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh giờ lại đang nhìn khung cảnh tối đen trước mắt, chẳng ai để ý đến sự khác thường của hắn ta. Dù có nghe được âm thanh, họ cũng chỉ cho rằng hắn ta thở dốc vì quá căng thẳng, không ai nghĩ nhiều cả.
Tiểu nha dịch sốt ruột đến mức rớt nước mắt, hắn ta có cảm giác thứ đó đang cố gắng cạy hàm răng của mình ra rồi nhét phần nhô ra vào miệng mình.
Một thứ mùi tanh xông vào miệng làm hắn ta váng đầu hoa mắt, suýt thì nôn hết ra ngoài. Hắn ta tự biết mình không thể ngồi yên chờ chết được nữa, nên đã tránh sang bên cạnh, gắng sức xô vào Từ Tử Minh.
Từ Tử Minh giật cả mình, sợi dây kéo căng trong đầu đứt phăng. Hắn bỗng nhìn thấy một thứ màu đen trông giống như một chiếc lưỡi lớn đang chui vào miệng tiểu nha dịch khiến cả hàm trên và hàm dưới của hắn ta xòe rộng, phát ra tiếng “lẹt kẹt lẹt kẹt” như sắp nứt ra tới nơi.
Từ Tử Minh quát lớn, trường kiếm trong tay vốn định chém thứ kia xuống, nhưng chiếc lưỡi lớn lại rụt trở về khiến trường kiếm đập thẳng xuống đất, cọ ra mấy tia lửa, cổ tay hắn cũng đau nhức sau cú va chạm này.
Tưởng Tích Tích cũng nghe thấy tiếng động bèn chạy tới. Chưa kịp hỏi han tình hình bên Từ Tử Minh thì nàng ta đã trông thấy một thứ có hình dạng “con người” đang dán sát tường rào chạy ra ngoài, vì vậy nàng ta vội hét lên rồi phi thân đuổi theo nó.
Ngoài viện, mấy nha dịch cũng từ xa chạy đến bao vây bên này. Tất nhiên họ cũng đã nghe thấy tiếng động nên mới mau chóng chạy qua tiếp ứng. Một số người đến bên cạnh Tưởng Tích Tích, nha dịch cầm đầu vội hỏi: “Tưởng đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tưởng Tích Tích quan sát kỹ chung quanh rồi mới thấp giọng hỏi: “Các ngươi có thấy vật gì rời khỏi viện tử không?”
Nha dịch cầm đầu lắc đầu đáp: “Không có, mấy ca ca mai phục bên cạnh cũng không thấy ai rời khỏi viện tử này”
Tưởng Tích Tích ngẩn ra, nàng ta bỗng rùng mình: Không đúng, nàng ta vừa trông thấy một “người” dán sát vào mặt tường di chuyển đến cửa viện. Hắn ta rất gầy, hình như không mặc quần áo, hệt như chỉ phủ một lớp da trên bộ xương, nàng ta còn có thể thấy rõ hình dáng khớp xương của hắn.
Nhưng vì sao hắn ta vừa ra khỏi cửa viện đã biến mất? Như thể đã hòa vào màn đêm thăm thẳm này vậy.
Trăng sáng cuối cùng cũng ló đầu ra từ những tầng mây dày đặc, ánh trăng màu bạc kéo dài bóng của mỗi người trên mặt đất. Tưởng Tích Tích quẹt mồ hôi nóng trên trán rồi phân phó nha dịch bên cạnh: “Cẩn thận một chút, cầm kiếm cho chắc, ta sợ thứ đó vẫn chưa đi, nói không chừng còn xông tới lúc nào không hay” Nói tới đây, nàng ta im lặng vài giây rồi bảo với hai nha dịch đứng gần mình nhất: “Hai người các ngươi vào trong viện tử xem thử bọn Từ đại ca thế nào, đúng rồi, cả hai vợ chồng Kim gia nữa, thứ đó chạy ra từ phòng bọn họ”
Hai nha dịch vâng lời chạy vào trong viện. Tưởng Tích Tích bóng lưng của một trong hai người, bỗng nhận ra điều gì đó: “Chờ một chút, ngươi khoan hẵng đi…”
Hai nha dịch không biết nàng ta gọi ai nên cả hai đều dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Tưởng đại nhân còn gì muốn căn dặn ạ?”
Tưởng Tích Tích không nói năng gì, nàng ta chú ý vào nha dịch đứng bên phải rồi từ từ dời mắt xuống cái bóng dưới chân hắn: Nó vừa nhỏ vừa dài, không khác gì bóng người bình thường. Nhưng Tưởng Tích Tích vẫn quan sát nó thật kỹ, bởi vì nàng biết khi nãy mình không nhìn nhầm. Lúc hai nha dịch chạy vào viện, cái bóng bên phải rõ ràng đã chậm hơn một bước, dù chỉ một bước thôi, nó vẫn biết được mình mắc sai lầm nên vội vàng chạy theo, đáng tiếc là vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của nàng ta.
“Lui về phía sau, đừng hỏi lý do, cứ lui đi”
Tưởng Tích Tích cắn môi nặn ra mấy chữ từ kẽ răng.
Hai nha dịch hơi ngạc nhiên, lập tức che trường kiếm trước ngực rồi chậm rãi lùi ra phía sau từng bước một.
Lần này, cái bóng kia không động đậy, nó ở nguyên tại chỗ mặc cho ánh trăng bao phủ, soi rõ cơ thể khô đét của nó cùng với bộ xương khô trên cơ thể…
Nó mỏng đến mức dán sát trên mặt đất hệt như một lớp da, chẳng trách vừa nãy không ai phát hiện ra nó. Nhưng một lớp da thế này, sao có thể ăn nhai nát Kim Dục chỉ còn lại đống vụn trên giường chứ?
Chẳng mấy chốc, Tưởng Tích Tích đã có được câu trả lời, thứ đang nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy và đứng thẳng lên. Nó đưa lưng về phía nàng cho nên nàng không thấy rõ đằng trước của nó ra sao, chỉ có thể thấy một dòng chất nhờn màu đỏ sậm của thứ đó đang bò ra, nó giống như một con mãng xà trườn thẳng vào miệng của một nha dịch đang ngây như phỗng ở phía trước.
“Phụt”
Một âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ vang lên, như một vật gì đó bị hút vào không thoát ra được.
Tưởng Tích Tích và những nha dịch khác vừa định chạy đi tiếp viện thì đờ người trước cảnh tượng này: Chiếc lưỡi lớn kia nâng cơ thể của nha dịch lên thật cao, từng nốt lồi xấu xí hiện lên nơi đầu lưỡi, chúng nhấp nhô lên xuống như đang hút thứ gì đó. Theo động tác này, nha dịch kia cũng càng lúc càng gầy như thể xương máu trong người đều đã bị nó hút sạch.
Nhưng trong toàn bộ quá trình, hắn ta không hề kêu la mà chỉ nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích bằng đôi mắt vô hồn, con ngươi giống như hai chấm đen được bút lông vẽ nên, không có chuyển động.
Một lát sau, Tưởng Tích Tích mới thoát khỏi sự hoảng loạn. Lửa giận trong lòng cháy hừng hực, nàng ta hét lớn rồi giơ kiếm xông thẳng đến chiếc lưỡi to tướng kia. Song ngay lúc này, đầu lưỡi kia đột nhiên quay cuồng giữa không trung rồi kéo nha dịch kia vào miệng mình, cùng với đó là tiếng nhai kinh hồn táng đảm. Sau đó bụi trần lắng xuống, mọi thứ trở về với sự yên tĩnh.