Tân An Quỷ Sự

Chương 605: Lưỡi

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa thạch lựu trên cây nở rộ, như lửa như mây, như dòng nước chảy dọc theo đầu cànhTú Tú đứng dưới tàng cây, thích thú ngắm nhìn những chùm hoa đỏ rực rỡ. Nàng đưa tay ra định hái một đóa hoa cài lên mái tóc, nhưng nhảy mấy cái mà đầu ngón tay vẫn không chạm được cuống hoa, thế là đành phải hậm hực bỏ qua.

Đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng ngắt lấy đóa hoa nở đẹp nhất rồi cài lên tóc mai Tú Tú.

“Tóc mai khoác mây đen, mày cong như trăng khuyết, da như đọng tuyết lành, mặt rạng ánh bình minh. Tú Tú tỷ, đóa hoa này rất hợp với tỷ”

Lời lẽ nho nhã thế này nghe là biết Kim Dục, vì vậy Tú Tú ngoảnh lại cười với hắn rồi đưa tay đo vóc dáng của hắn: “Tiểu Dục, đệ cao hơn ta rồi”

Kim Dục nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao của nàng, khẽ nói: “Tú Tú, tỷ còn nhớ chuyện thuở nhỏ không, khi đó ta đã nói chờ đến lúc trưởng thành ta sẽ cưới tỷ về nhà, tuy tỷ không gật đầu, nhưng tỷ vẫn nhìn ta với nụ cười yêu kiều giống như bây giờ vậy, ta cứ tưởng tỷ đồng ý rồi”

Tú Tú hơi ngẩn ra: “Từ lúc nào? Sao ta không nhớ?”

“Tỷ nghĩ ta là con nít nên không để trong lòng. Nhưng tỷ biết không? Mỗi một lời tỷ nói, mỗi nụ cười tỷ cười với ta đều in sâu vào lòng ta, chúng đã hóa thành một con dấu vĩnh hằng mãi mãi không thể xóa bỏ” Gương mặt của Kim Dục đột nhiên tối lại, kéo theo đó là sự u ám và dữ tợn, giọng cũng hơi khàn đi. Hắn bước về phía trước một bước, gần Tú Tú đến mức như sắp chạm vào cơ thể nàng: “Tú Tú tỷ, không, Tú Tú, từ nhỏ đến lớn ta đã luôn yêu nàng, ta không cho phép kẻ khác cướp nàng đi, không ai được cướp nàng đi hết”

Khuôn mặt vặn vẹo của Kim Dục chợt khiến Tú Tú thấy lạnh cả sống lưng. Nàng rùng mình, vội quay lại nhìn cây thạch lựu phủ đầy hoa đỏ sau lưng, chút hoảng sợ dần được trấn tĩnh: Có chuyện gì vậy? Bây giờ là mùa đông mà? Tại sao hoa này lại nở tươi tốt như vậy?

Suy nghĩ của nàng kéo dài đến đây thì không dám đi tiếp nữa, nhưng cảnh tượng đã khắc sâu trong đầu vẫn không bằng lòng buông tha cho nàng. Nó như một con dã thú điên cuồng, dẹp bỏ từng lớp sương mù dày đặc để quay lại tâm trí nàng, vừa rõ nét vừa trôi chảy: Máu xuôi theo bốn góc giường chảy róc rách xuống đất rồi tràn đến mũi giày của nàng, thấm ướt nó, bóng dáng quen thuộc ấy nằm trên giường.

Hắn ta ngủ rất say, hô hấp đều đặn, môi hơi nhếch lên, lồng ngực phập phồng.

Nàng dồn sức nín thở, từng chút một bước về phía hắn ta. Nàng không hiểu tại sao hắn ta lại có thể ngủ ngon lành trên chiếc giường đầy máu và thịt vụn này, hơn nữa, đây còn là giường của Kim Dục, vậy thì Kim Dục đang ở đâu? Chẳng lẽ…

Nàng nhắm tịt mắt lại rồi từ từ mở ra, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Kim Sâm, nàng mới có cảm giác mình đã tìm được câu trả lời: Khuôn mặt của Kim Sâm bị những lớp mài vết thương phủ chi chít, trông rất gai người. Nhưng những lớp mài này không phải của hắn ta, bởi vì nàng không thấy vết thương nào trên người hắn. Nàng cuộn nắm tay nhét vào miệng để ngăn mình hét lên, còn ánh mắt thì lướt xuống từ vùng cổ xuống. Quần áo của hắn ta dính đầy máu tươi, dán sát vào người, làm nổi bật lớp cơ ngực và cơ bụng cường tráng.

Vẫn ổn, chàng ấy không bị thương…

Nhưng mà…

Đôi mắt của Tú Tú đột nhiên sững lại, nàng thấy Kim Sâm siết một nhúm tóc đen trong tay, mớ tóc xoăn tít rối tung giống như nội tâm hoảng loạn của nàng ngay lúc này.

“Tú Tú, nàng không nên gạt ta”

Giọng nói của Kim Dục kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng trong đầu. Nàng còn chưa kịp phân rõ mơ hay thực đã bị Kim Sâm kéo vào lòng, hắn ta cúi xuống chặn môi nàng một cách hung tợn, như mãnh hổ cướp thức ăn vậy.

Tú Tú hoảng sợ đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại nhân cơ hội này vươn đầu lưỡi vào miệng nàng…

Đầu lưỡi của hắn rất lạnh, giống như một con rắn ác độc trườn đi khắp nơi với thứ mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào miệng và mũi nàng.

Tú Tú sợ mất hồn mất vía, nàng ta cố gắng la hét và đẩy ngực hắn ra.

Song nhờ tiếng la hét này, đầu óc nàng cũng lấy lại tỉnh táo, cơ thể run bần bật. Nàng chợt mở mắt ra thì phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, chung quanh là màn đêm dày đặc.

Nàng thở dồn dập, thứ mùi tanh khó ngửi lại xộc lên mũi, giống như trong mơ vậy… Không, có thể nói là, những gì xảy ra lúc nãy hoàn toàn không phải giấc mơ, đầu lưỡi càn quét trong miệng mình thực sự tồn tại…

Tú Tú nhìn chằm chằm vào một bóng đen đang cuộn mình phía trên, rồi phát ra một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.

Đương nhiên, Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh đều không nghe thấy tiếng thét này, bởi vì đã có một vật trơn trượt nhanh chóng chặn miệng Tú Tú, bịt lại tiếng thét của nàng…

“Có phải nàng yêu Kim Dục rồi hay không?”

Tiếng gầm trầm đục lọt vào tai Tú Tú, chấn động đến mức khiến màng nhĩ nàng phát đau.

***

Cửa viện thình lình bị đẩy ra, một nha dịch vội vã chạy đến bên cạnh Tưởng Tích Tích và đưa cho nàng ta một mẫu vật: “Tưởng đại nhân, chúng tôi phát hiện thứ này trong một lùm cây, ngài xem thử”

Tưởng Tích Tích nhận lấy mẫu vật của hắn, nàng ta khẽ nhíu mày: “Thứ gì mà nhớp nhúa vậy?”

“Hình như là y phục dính máu” Từ Tử Minh lại gần dán mắt vào món đồ trong tay nàng ta.

“Không sai, đây là y phục dính máu, mấy người chúng tôi mai phục bên ngoài theo phân phó của đại nhân, không ngờ lại phát hiện ra thứ này”

Tưởng Tích Tích khẽ vuốt cằm: “Xem ra có kẻ đã cố ý giấu bộ y phục này đi hòng ém nhẹm tội ác của mình, mà theo ý của đại nhân thì Kim Dục này không phải bị người bình thường giết chết, vậy bộ y phục dính máu này là sao?”

Từ Tử Minh cười khà khà: “Đại nhân phân tích cũng đúng đấy, Kim Dục kia đã thành một đống nát vụn, cho dù có bị cây đao sắc bén nhất băm suốt đêm cũng không thể nát như thế, sức người sao làm được?”

“Trừ khi…” Tưởng Tích Tích nhìn ô cửa sổ đen thui rồi bật ra hai chữ như vừa nghĩ ra điều gì đó.

“Trừ khi cái gì?” Từ Tử Minh nhích lại gần nàng ta, đồng thời cũng nhìn vào ô cửa sổ kia: Cửa sổ đóng chặt ngăn cách mọi thứ bên trong, dường như đằng sau cánh cửa sổ ấy là một thế giới khác biệt mà hắn ta chưa bao giờ chạm đến.

Chẳng hiểu sao Từ Tử Minh lại rùng mình, hắn ta bèn lặp lại câu hỏi của mình: “Trừ khi… cái gì?”

“Hắn ta trông có vẻ là người, nhưng bên trong đã mục nát rồi, dưới lớp vỏ đó là một con quái vật khát máu” Tưởng Tích Tích vứt y phục dính máu xuống đất, nàng ta cố gắng rút trường kiếm trên lưng mà không phát ra tiếng động, sau đó nắm chặt chuôi kiếm trong lòng bàn tay: “Bảo các huynh đệ cẩn thận một chút, đoán chừng tối nay không bình yên như tối qua đâu”

Nha dịch đứng phía sau sợ hết hồn, hắn ta vội đáp “Dạ” rồi đẩy cửa ra ngoài. Nhưng chưa bước qua bậc cửa đã nghe thấy âm thanh “kẽo kẹt”, cánh cửa sổ kia đang dần mở ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)