Ánh mắt của Trình Mục Du dần trở nên nghiêm nghị, bả vai cũng căng cứng: “Bà bà, ý bà… là gì?”Bà lão chậm chạp chống cột cờ đứng dậy nhìn về phía Tây. Lúc này, tịch dương chỉ để lại một vệt vàng mỏng manh ở cuối chân trời, chẳng mấy chốc vệt nắng này cũng sẽ lặn mất nhường chỗ cho màn đêm mênh mông. Bà ta mỉm cười: “Đại nhân, sắc trời đã tối, lão thân còn phải về nhà nấu cơm cho cháu gái, nếu ngài muốn biết nhiều hơn thì ngày mai lại đến nhé”
Nói xong, bà ta bèn xòe tay ra trước mặt Trình Mục Du, cười khà khà với hắn.
Trình Mục Du đặt một xâu tiền đồng vào tay bà rồi ôm quyền: “Vậy ngày mai ta lại đến xin bà bà chỉ dạy”
“Bà bà, bà bảo hồi trước từng có người muốn tìm một người chết ròng rã ba năm, người đó là ai?”
Bà lão không quay đầu lại, trả lời bằng chất giọng khàn khàn: “Đại nhân, ngài có quá nhiều câu hỏi, làm suy nghĩ của lão thân cũng rối theo, hay là chúng ta gác lại để bữa khác đi”
***
Cửa phòng bị đẩy ra, Tú Tú bưng một chậu gỗ còn bốc hơi nóng bước qua bậc cửa rồi khe khẽ đặt nó ở mép giường. Nàng ta nhìn Kim Sâm đang cong người nằm trên giường đưa lưng về phía mình, không nhúc nhích, như đang ngủ say vậy.
“Quan nhân…” Nàng ta gọi chồng mình, nhưng mới gọi được một nửa, giọng đã đột ngột tắt lịm đi như vừa bị không khí hút mất. Nàng ta siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng rãi ấy. Thấy nó vẫn không động đậy, nàng ta mới dám thả lỏng ngồi thượt xuống mép giường, ánh mắt lơ đễnh nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người chọt lưng Tú Tú, nàng ta giật mình ngồi thẳng lưng lên, nhưng cổ lại cứng ngắc như đá không thể nào xoay qua được.
“Ta ngủ quên, sao nương tử không gọi ta dậy?” Phía sau là giọng nói vương chút mệt nhọc và uể oải khi mới tỉnh dậy của Kim Sâm.
Tú Tú vội vàng đứng lên: “Mấy ngày qua quan nhân đã mệt lử rồi, ta thấy chàng khó khăn lắm mới được ngon giấc nên không đành lòng gọi chàng dậy”
Kim Sâm nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, hắn ta dùng lòng bàn tay ấm áp của mình ủ lên mu bàn tay nàng, xong mới nói: “Nương tử cũng mệt rồi, nàng lên giường nằm đi kẻo lạnh, bây giờ trời đang rét lắm”
Tú Tú cố gắng rút tay về, nàng ta thấy Kim Sâm nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu thì vội vàng bưng chậu gỗ dưới mép giường lên, cười gượng đáp: “Nước rửa chân lạnh rồi, ta đi đổi chậu mới”
“Không vội, nàng ở đây ấm áp hơn bất cứ điều gì” Kim Sâm lại lần nữa nắm tay nàng kéo lên giường rồi dùng chăn bọc nàng lại, sau đó còn ân cần dém góc chăn cho nàng. Xong xuôi, hắn ta mới lướt nhẹ ngón trỏ trên mặt Tú Tú rồi nâng cằm nàng lên để nàng phải nhìn mình, ôn hòa hỏi: “Nương tử sao thế? Sao nàng cứ run vậy, có phải nàng mặc ít y phục không?”
“Có lẽ vậy, ngày mai ta sẽ mặc thêm, không có gì phải vội” Lúc nói câu này, nàng ta ưỡn thẳng lưng nghiêng người về phía mép giường để duy trì một khoảng cách nhất định với Kim Sâm.
Kim Sâm không nhận ra sự khác thường của Tú Tú, hắn ta ôm bả vai gầy yếu của nàng, thở dài một hơi: “Cha mẹ ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi, cha mẹ khóc cả ngày nên giờ cũng mệt, ta đã hầu hạ ông bà nghỉ ngơi sớm rồi” Tú Tú khẽ đáp lời.
“Hai quan gia kia thì sao?”
“Ta bảo bọn họ vào phòng đi mà họ không chịu, đòi canh giữ ngoài sân, vừa nãy ta có đưa cho bọn họ mấy cái bánh bao nóng, họ còn nhất quyết phải trả tiền cho ta cứ như sợ chúng ta lợi dụng ấy”
Kim Sâm gật đầu: “Ai cũng nói Trình đại nhân là quan thanh liêm, thủ hạ của ngài ấy chắc cũng rất nghiêm túc, chỉ có điều…” Hắn ta lắc đầu hít một hơi: “Nương tử, theo nàng bọn họ đang nghi ngờ điều gì, sao lại canh giữ ngoài sân?”
Vừa dứt lời, hắn ta bỗng cảm thấy tim mình thắt chặt giống như ngừng đập. Hắn ta không hiểu nhưng vẫn ráng nhìn vào mắt Tú Tú, chau mày hỏi: “Nương tử, nàng sao thế? Mặt tái mét, có phải nàng khó chịu chỗ nào không?”
Tú Tú nghe vậy thì cúi đầu. Một lát sau, nàng lại ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt toát nên một chút kiên nghị, giọng của nàng rất nhỏ nhưng mỗi câu chữ nàng thốt ra lại rõ ràng đến lạ: “Quan nhân, theo như những gì Trình đại nhân nói hôm nay thì nguyên nhân cái chết của chàng không đơn giản là bệnh hiểm nghèo đâu. Ta đã nghĩ kỹ lại rồi, mấy ngày trước khi chàng qua đời, cả nhà ăn sao chàng ăn vậy chẳng có gì khác cả, chỉ khác mỗi vò rượu lâu năm kia. Sức khỏe cha không tốt cho nên ông chẳng bao giờ động đến rượu. Tiểu Dục khi ấy vẫn còn nhỏ nên cả nhà không cho nó uống, suy ra chỉ có một mình chàng uống rượu thôi”
Kim Sâm gãi đầu, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt: “Ý nương tử là có người đã động tay động chân với vò rượu lâu năm của ta? Nhưng ta để vò rượu đó trong bếp mà, đêm nào cũng khóa phòng bếp, người ngoài cũng không thể vào, sao lại bị bỏ thuốc được?”
Tú Tú nhìn hàng lông mày cau chặt của Kim Sâm mà bỗng thấy xúc động, nàng vươn tay ôm lấy hắn ta: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, ta cũng chỉ nói vậy thôi, có lẽ ta đã hiểu nhầm ý của Trình đại nhân. Cả ngày nay quan nhân cũng mệt rồi, ta đi đổi nước cho chàng, chàng mau ngâm chân rồi nghỉ sớm đi”
Nàng nói xong, đang định vén chăn xuống giường thì bất ngờ bị Kim Sâm ôm chầm lấy, hắn ta ôm nàng chặt đến mức siết ngực nàng phát đau.
“Tú Tú” Giọng nói của hắn ta chập chờn mông lung như vọng lại từ phương xa, trong đó lộ ra sự mệt mỏi vô tận: “Nếu ta và Tiểu Dục đã được định sẵn là chỉ có một người sống, ta thực sự hy vọng người còn sống sẽ là nó”
“Còn ta hy vọng chàng sống” Tú Tú xoay người ôm chặt lấy Kim Sâm như muốn hắn ta hòa vào máu thịt của mình: “Ta không thể mất chàng thêm lần nữa, bất kể chàng có là ai cũng đừng đi, hãy ở lại bên cạnh ta, đừng đi nữa”
Câu còn lại nàng thầm nhủ trong lòng, Kim Sâm không nghe thấy, hắn an tâm nhắm mắt lại.
***
“Ngủ rồi” Tưởng Tích Tích thấy ánh nến trong phòng đã tắt lịm bèn hà mấy hơi vào lòng bàn tay lạnh cóng của mình, sau đó nhẹ giọng nói với Từ Tử Minh đang đứng dưới chân tường.
Từ Tử Minh cắn miếng bánh bao nguội ngắt, nhai qua loa rồi vội vàng nuốt, xong mới đáp lời Tưởng Tích Tích: “Tưởng cô nương, ban ngày cô có phát hiện Kim thị này chưa từng rơi một giọt nước mắt nào không. Ta nghe có ngóng rằng sau khi Kim Sâm chết, nàng ta đã chăm lo cho cả già trẻ Kim gia, tình cảm với Kim Dục cũng không thể cạn được, người ta nói trưởng tẩu như mẹ hiền, nhưng tại sao Kim Dục chết thảm vậy mà nàng ta không đau lòng?”
“Đại nhân chắc cũng đã nhận ra biểu hiện khác thường của nàng ta nên mới dặn chúng ta trông chừng chỗ này, chúng ta sẽ chờ xem quỷ thai trong bụng hai người này rốt cuộc là gì” Tưởng Tích Tích xoa chóp mũi rồi lại đưa mắt nhìn ô cửa sổ tối om cách nàng không xa.