Tân An Quỷ Sự

Chương 602: Giấc mộng

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du trầm mặc. Hắn biết Kim Sâm nói không sai, vụn thịt trong căn phòng này không phải do người bình thường gây nên. Nhưng mặt khác, hắn lại không hiểu tại sao Kim Sâm và Tú Tú chỉ cách Kim Dục một bức tường lại không nghe thấy chút động tĩnh nàoHắn cúi đầu trầm tư một lúc lâu, sau đó chuyển tầm mắt lên người Kim Sâm rồi nhỏ giọng hỏi một câu: “Vừa rồi ta nghe người ta bàn tán, nói rằng Kim gia cứ người này chết thì người kia sống, người kia chết thì người này sống. Lời này là có ý gì?”

Vẻ mặt Kim Sâm cứng đờ. Hắn ta lại dập đầu thêm hai cái: “Tiểu nhân không dám gạt đại nhân. Thật ra tiểu nhân… là một người đã chết ba năm, nhưng không biết tại sao mấy ngày trước tiểu nhân lại sống lại, bò ra khỏi ngôi mộ của mình rồi quay về nhà… Quay về nhân gian một lần nữa”

“Cái gì? Ngươi nói ngươi đã chết ba năm rồi sao?” Trình Mục Du còn chưa kịp trả lời, Từ Tử Minh đã đi tới với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, còn vươn tay véo bả vai của Kim Sâm một cái: “Ba năm, cơ thể đã thối rữa trong bùn đất. Nhưng thân thể của ngươi thật sự rất khỏe mạnh, không có một chút bệnh trạng nào. Sao có thể chứ? Đây không phải là chuyện cực kỳ hoang đường sao?”

Kim Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt tìm tòi của đối phương. Phía sau ánh mắt của Từ Tử Minh còn có hai ánh mắt lạnh lẽo khác, chúng toát ra một áp lực vô hình khiến hắn ta không thể thở nổi.

“Đại… đại nhân, những gì tiểu nhân nói đều là sự thật. Ba năm trước, tiểu nhân bị một căn bệnh hiểm nghèo bất thình lình cướp mất tính mạng. Chuyện này bà con trong thôn đều biết. Nếu ngài không tin thì cứ việc hỏi thăm bọn họ là được. Còn tại sao tiểu nhân có thể sống lại, tiểu nhân không thể trả lời ngài được, bởi vì… bởi vì ngay cả chính tiểu nhân cũng biết đây rốt cuộc là chuyện gì” Nói đến đây, hắn ta khẽ đảo mắt một vòng, lộ ra chút ánh sáng: “Đúng rồi, Hình Quốc Quân ở thôn bên cạnh cũng giống với tiểu nhân. Hắn ta đã mất mấy năm, cũng mới quay về mấy hôm trước. Tất cả mọi người đều biết chuyện này, đại nhân cũng có thể đến Hình gia khảo chứng”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm Kim Sâm. Hắn thấy sắc mặt Kim Sâm bởi vì kích động mà trở nên ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại trong suốt, không chứa chút tạp chất nào, vừa thẳng thắn vừa kiên nghị.

Hắn nheo đôi mắt hẹp dài rồi nhẹ giọng hỏi: “Kim Sâm, ngươi bị một căn bệnh hiểm nghèo bất thình lình cướp mất tính mạng sao? Ta hiểu một chút về y thuật, thế nên cũng biết bất kỳ căn bệnh nào cũng sẽ có triệu chứng báo trước. Ngươi nhớ kỹ lại xem, trước khi phát bệnh, thân thể ngươi có gì khác thường không?”

Kim Sâm ngẩn ra, lập tức đáp: “Trước khi phát bệnh, ta cảm thấy cơ thể không khỏe, buồn nôn, đau bụng, cả người vô lực. Ta cho rằng mình ăn đồ linh tinh nên cũng không để tâm lắm. Nhưng triệu chứng này càng ngày càng nặng hơn. Cho đến ngày đó, đột nhiên ta cảm thấy cổ mình giống như bị người ta siết chặt, trong cổ họng như có một ngọn lửa khiến ta không thể hô hấp. Sau đó ta hoàn toàn mất đi ý thức. Hình như ta đã ngủ rất lâu. Không, nói ngủ cũng không đúng, bởi vì trong giấc mộng dài đằng đẵng ấy, ta đã nhìn thấy một vài thứ” Nói tới đây, hắn ta cười vài tiếng khiến hai vb hai rung rung: “Đại nhân, ta chưa từng nói lời này với người nào khác, ngay cả Tú Tú cũng chưa. Bởi vì ta sợ nàng ấy sẽ cho rằng ta là một kẻ điên…”

Hắn ta nhìn Tú Tú một cái rồi nói tiếp: “Đại nhân, thật ra không phải sau khi chết là sẽ không còn gì hết. Tuy thân thể của ta đã chết, thối rữa và biến mất, nhưng nơi này…” Hắn ta vỗ mạnh vào ngực mình: “Thứ trong nơi này vẫn còn, nó bay tới một nơi có gió lạnh thấu xương, hấp thu âm hồn, vách đá cao chót vót, ánh lửa đỏ cháy vĩnh viễn không tắt, trải dài đến vô tận”

“Ta ở nơi đó rong chơi ba năm giống như một âm hồn vô chủ. Không, ta chính là một âm hồn bơ vơ không nơi nương tựa, không biết đi về đâu”

“Nhưng bỗng nhiên có một ngày, ta nhìn thấy một cái bóng, nó đi theo phía sau ta, lúc thì tới gần một chút, lúc thì lại lùi về phía sau một chút…”

“Cái bóng?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Kim Sâm. Hắn phát hiện trong mắt nam nhân kia có thêm chút hoảng sợ, giống như bị kéo về giấc mộng kỳ lạ kia.

Kim Sâm còn đang lải nhải nói tiếp, ánh mắt hắn ta mơ màng, âm thanh lại hơi run rẩy: “Cái bóng đó đi theo ta rất lâu, bỗng nhiên có một ngày, nó bắt đầu tiếp cận ta, từ thăm dò đến không kiêng nể gì cả. Lúc đầu, nó chỉ nhẹ nhàng chạm vào ta một chút, nhưng sau đó lại bao quanh ta, không cho phép ta tiến thêm một bước. Nó dùng xúc tu của mình, đúng, toàn bộ cái bóng giống như xúc tu mà cắm vào cơ thể ta. Ta có thể cảm được, những thứ đó theo xương cốt của ta, máu của ta mà lan dần ra khắp cơ thể. Rất lạnh, lạnh đến mức ta hận không thể chết đi một lần nữa…”

“Quan nhân, quan nhân, chàng đang nói bậy bạ gì vậy? Chàng đừng làm ta sợ” Tú Tú nhào tới bên cạnh Kim Sâm rồi ôm chặt lấy hắn ta, dường như sợ hắn ta bay đi mất.

Kim Sâm lại đẩy thân thể ấm áp kia ra. Hắn ta vẫn nhìn Trình Mục Du, lớn tiếng nói: “Để cho ta nói hết đã, ta đã kìm nén những lời này trong lòng rất lâu rồi, nàng cứ để ta nói cho hết. Đại nhân, sau đó thứ kia bọc chặt ta lại, ta giống như bị nhốt một cái kén của côn trùng vậy, không thể nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì hết… Không biết qua bao lâu, có một ngày, ta đột nhiên tỉnh lại. Ta có thể cảm nhận được trên người mình phủ đầy bùn đất thật dày, cũng có thể ngửi thấy mùi bùn tanh nồng nặc. Thế là ta ra sức đào, đẩy toàn bộ những thứ vây khốn ta ra ngoài. Cuối cùng ta… lại nhìn thấy ánh mặt trời…”

Nghe hắn ta nói xong, vẻ kinh ngạc trên mặt Từ Tử Minh như bị đông cứng lại, thật lâu sau vẫn chưa thể tan ra. Hắn ta sửng sốt một hồi lâu mới miễn cưỡng khép lại cái miệng mở rộng. Hắn ta quay đầu nhìn Trình Mục Du chẳng nói câu nào, nhỏ giọng hỏi: “Đại… đại nhân, nếu lời nói của hắn ta là thật, vậy chẳng phải thiên hạ này loạn hết rồi sao? Người đã chết còn có thể sống lại, một hai người, năm người mười người, hàng trăm hàng ngàn người, chết mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm. Nếu tất cả đầu sống lại, vậy trên đất này còn có chỗ đứng cho người sống sao?”

Sắc mặt Trình Mục Du vẫn không thay đổi. Hắn nhìn Kim Sâm một cái rồi thản nhiên nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu người chết đều có thể sống lại, vậy tại sao cho tới bây giờ chỉ có hai người trở về? Ta nghĩ, nhất định ngươi đã trải qua một ngẫu nhiên nào đó nên mới có thể trở về, mà những ngẫu nhiên này lại có một loại liên kết tất yếu. Thứ chúng ta phải tìm bây giờ chính là cái tất yếu đó”

Nói đến đây, hắn lại nhìn Tú Tú một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hơi bối rối của nàng ta một lúc lâu mới do dự dời đi.

Trong lòng Từ Tử Minh sinh ra chút kinh ngạc. Hắn ta phát hiện Trình Mục Du hứng thú với nữ nhân này còn nhiều hơn cả Kim Sâm. Nhưng người chết đi sống lại là Kim Sâm, hiềm nghi lớn nhất cũng là Kim Sâm, tại sao Trình Mục Du lại đề phòng Tú Tú như vậy? Hắn ta nhìn người ngồi dưới mặt đất mà suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng hắn ta bỗng nảy lên một cái như một lỗ hổng bị xé ra: Không đúng, tại sao từ đầu đến cuối, nàng ta không rơi lấy một giọt nước mắt nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)