“Rời khỏi… Tân An?”Yến Nương mím môi nói: “Chức thừa lang trong triều vừa lúc đang trống, cho nên Vương đại nhân đã tiến cử quan nhân với thánh thượng…”
Trình Mục Du rũ mi, che giấu khiếp sợ trong mắt: “Phu nhân cũng muốn ta rời khỏi Tân An sao?”
“Ta…” Yến Nương đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, lời khẳng định như bị nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra. Nàng sớm biết Trình Đức Hiên đặt nhiều kỳ vọng vào Trình Mục Du, cũng biết hắn tuyệt đối không phải vật trong ao, nhất định sẽ không chỉ làm một huyện lệnh nho nhỏ. Nhưng về phương diện khác, nàng cũng biết rõ Trình Mục Du không có hứng thú với việc thăng quan tiến chức, hắn một lòng một dạ đều là lo cho dân chúng, huống hồ hắn đến Tân An chưa tới hai năm, hiện tại bảo hắn đi thì chắc hẳn cũng không nỡ.
Trong lúc nàng còn đang rối rắm thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, làm Yến Nương thoáng thanh tỉnh trở lại.
Tưởng Tích Tích đứng ở cửa, khóe miệng còn dính chút vỏ hoành thánh, nàng ta tùy tay lau miệng, cúi đầu hành lễ: “Đại nhân, có một người tên là Kim Sâm đến báo án, nói đệ đệ hắn bị người ta giết hại”
***
Lúc Trình Mục Du dẫn Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh chạy tới Kim gia, tiểu viện Kim gia không lớn đã bị những người đến xem náo nhiệt vây chật ních. Nhìn thấy người của quan phủ đến thì mọi người yên tĩnh không ít, có điều vẫn còn một số người thấp giọng bàn tán.
“Một người trở về lại mất một người, đây không phải là lấy mạng đổi mạng sao?”
“Thế nên mới nói, làm gì có bánh rơi từ trên trời xuống? Kim gia nhất định phải mất con, không thể trái thiên mệnh”
Nghe thấy những lời này, Từ Tử Minh tiến sát lại gần Tưởng Tích Tích, nói nhỏ: “Tưởng cô nương, cô có hiểu họ nói gì không?”
Tưởng Tích Tích nhún vai, đáp: “Ta không hiểu bọn họ nói gì, ta chỉ biết, con người đều thích xem náo nhiệt. Huynh xem, mắt bọn họ sáng bừng, giống như sự thống khổ của người khác có thể gia tăng niềm vui của bọn họ vậy”
Từ Tử Minh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy những người đó cố duỗi dài cổ nhìn về phía sương phòng phía Tây, tiếng khóc bi thương truyền ra từ sương phòng càng tăng thêm tò mò và hưng phấn trên mặt bọn họ, làm cho khuôn mặt trông có vẻ có chút dữ tợn.
“Giải tán đi, đừng nhìn nữa, chết người nào phải việc vui, có gì hay mà nhìn?”
Từ Tử Minh tức đến muốn bốc lửa, hắn ta phất tay đuổi những người đó ra ngoài, sau đó nhanh chóng bắt kịp Trình Mục Du, theo hắn đi vào sương phòng.
Trong sương phòng, mùi máu tươi nồng nặc khiến Từ Tử Minh bị sặc, cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Nhưng khi nhìn thấy nơi phát ra mùi máu thì không chỉ đơn giản là ghê tởm mà là chân tay mềm nhũn, giống như đạp lên một khối bông mềm mại, căn bản không đi nổi.
Tưởng Tích Tích cũng giống hắn ta, nàng ta cố gắng đi về phía trước vài bước nhưng rất nhanh, không chịu nổi mà che miệng đứng tại chỗ, trên mặt nàng ta là hoảng sợ tột độ. Nàng ta ngơ ngác nhìn Trình Mục Du một mình đi vào trong phòng, tới bên cái giường gỗ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Đại nhân, sáng sớm hôm nay, tiểu nhân thấy tiểu đệ mãi chưa dậy nên mới vào phòng gọi nó, không ngờ… không ngờ lại thấy cảnh như vậy…”
Kim Sâm cũng đi theo vào, giải thích đầu đuôi sự việc nhưng nói đến đây đã không nói nổi nữa, hắn ta quỳ xuống bên cạnh cha mẹ và Tú Tú, che mặt run rẩy khóc.
Trình Mục Du đến bên mép giường, ánh mắt di chuyển từ giường gỗ đến mặt tường, lại từ mặt tường đến mái giường trên đỉnh đầu. Những nơi đó đều bị máu tươi đỏ đen và vụn thịt bao phủ, hắn thậm chí còn nhìn thấy nửa khúc ruột vất vưởng ở đầu giường, hơn nữa nó còn đang nhỏ máu tươi.
“Cơ thể đâu?”
Qua hồi lâu, hắn mới thốt ra, nhưng sau khi hỏi xong hắn lại giật mình vì nhận ra: Cơ thể ở đây, có điều đã biến thành thịt nát, chỉ còn vết máu khắp tường cùng một ít nội tạng còn sót lại…
Hắn chợt quay đầu lại, đảo mắt nhìn qua bốn người đang quỳ rạp dưới đất, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm: “Sao hắn lại biến thành cái dạng này? Chẳng lẽ hắn biến thành như vậy mà các ngươi lại không nghe thấy chút động tĩnh nào sao?”
“Đại nhân, hôm qua Tiểu Dục về muộn, sau khi về nhà thì cơm không ăn mà đi ngủ luôn, tiểu nhân thấy thần sắc đệ đệ hơi lạ nhưng cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ chờ nó thức dậy sẽ hỏi chuyện. Nhưng ai ngờ… ai ngờ sáng nay lại phát hiện một phòng đầy máu… Đêm qua gió lớn, tiểu nhân tỉnh giấc vài lần, nhưng quả thật không nghe thấy động tĩnh gì, kính xin đại nhân minh giám” Kim Sâm bò trên mặt đất, bắt lấy góc áo Trình Mục Du: “Đại nhân, xin ngài làm chủ cho cả nhà tiểu nhân, tìm ra hung thủ giết hại đệ đệ, nó thật sự là chết thảm quá”
Dứt lời, hai vợ chồng già Kim gia cũng lại bật khóc, Kim lão thái thái khóc nhiều đến suýt hít thở không thông, cơ thể nhỏ gầy ngã xuống sàn, hoàn toàn mất đi sức lực. Trình Mục Du chỉ đành để Tưởng Tích Tích đưa hai vợ chồng già ra ngoài để tránh cho bọn họ lại bị kích thích.
Thấy mấy người đi rồi, hắn mới nhìn chằm chằm người vẫn luôn im lặng không nói: “Ngươi là thê tử của Kim Sâm, tẩu tẩu của Kim Dục sao?” Hắn nhìn Tú Tú, chậm rãi hỏi.
Tú Tú ngẩng đầu, vài sợi tóc lộn xộn xõa xuống, hơi che lấp khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, những sợi tóc giống như một tấm lưới ngang dọc đan xen.
“Vâng… là tiểu nhân” Nàng ta đáp, sau đó mím môi, rũ mi.
“Tối hôm qua ngươi cũng không nghe được động tĩnh gì sao?” Trình Mục Du nhìn lông mi khẽ run của nàng ta mà tiếp tục hỏi.
“Dân nữ… dân nữ không nghe thấy gì hết…” Tú Tú hơi hé miệng, trả lời lí nhí.
“Cái gì cũng không nghe thấy sao?” Trình Mục Du lặp lại một lần, bất giác nhếch môi cười lạnh: “Cha mẹ chồng ngươi lớn tuổi, lại ở hậu viện nên nếu bọn họ không nghe thấy gì thì ta còn tin. Nhưng phòng của ngươi và Kim Sâm ở ngay bên cạnh, tai không điếc mắt không mờ, Kim Dục biến thành bộ dạng này mà các ngươi lại nói không nghe thấy gì. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ma quỷ mà hai vợ chồng các ngươi bịa ra sao?” Nói xong, hắn kéo Kim Sâm đang quỳ dưới đất lên, lôi hắn ta đến mép giường: “Ngươi nhìn xem, ngươi biết đây là gì không? Đây không phải giết người mà là ăn thịt người, ăn thịt uống máu, để lại vụn thịt đầy phòng. Động tĩnh lớn như vậy, các ngươi lại không nghe thấy sao?”
Lời này giống như một tiếng sấm nổ vang trên đầu Kim Sâm và Tú Tú. Mặt Tú Tú trắng bệch, nàng ta tê liệt ngã ra đất, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Kim Sâm nhìn chiếc giường gỗ lẫn chăn gối đều bị nhuộm đến đỏ đen trước mặt thì bỗng nhiên ngã quỵ trước ủng của Trình Mục Du, hắn ta dập đầu mấy cái, cầu xin: “Đại nhân, tiểu nhân hiểu ý ngài, ngài cảm thấy phu thê chúng ta giấu giếm ngài, nhưng… nhưng hắn đại nhân cũng rõ, cái chết của xá đệ kỳ quặc. Ngài xem, máu và vụn thịt khắp phòng này, ngài… ngài cảm thấy hai người chúng ta có thể làm ra được việc này sao?”