Trình Mục Du nở nụ cười: “Bà bà, tuy nói chí sĩ thùy danh vu thân hậu, nhưng rốt cuộc sau khi một người chết đi đã gặp chuyện gì thì người khác làm sao biết được? Có lẽ họ thật sự hoá thành một nắm cát vàng rồi bay đi theo gió”Bà lão nhìn hắn, cắm lại lá cờ rồi nhìn chằm chằm mặt đất, bình tĩnh nói: “Người khác tin chuyện sau khi chết con người sẽ hoá thành một nắm cát vàng, lẽ nào Trình đại nhân cũng tin sao? Ta biết đại nhân nghĩ ta là kẻ lừa đảo, không ai biết được chuyện sau khi một người chết đi, vậy thì ta muốn nói thế nào cũng được. Nhưng chẳng lẽ ngay cả bản thân mình mà đại nhân cũng không tin sao? Bà già này biết rất rõ, đại nhân là một người kiên định, nếu đã không tin thì dù người khác có nói thế nào cũng sẽ không tin, càng không tin lời của một kẻ sắp chết như bà già này, cho nên mấy trò lừa đảo càng không có tác dụng với đại nhân. Ngài ấy à, không cần ngầm chế nhạo bà già này đâu”
Nét mặt Trình Mục Du như cứng lại, hắn nhìn dáng vẻ như cây đèn dầu sắp cạn của bà cụ, mấp máy môi một lúc, cuối cùng vẫn không trả lời mà tiếp tục nắm dây cương chậm rãi đi về phía trước.
“Sau khi chết, hắn đã tìm rất lâu, kéo lê cơ thể tàn tạ lên trời xuống đất ròng rã ba năm. Nhưng hắn không biết, hắn vốn không ở những nơi đó, nên dù hắn có cố gắng đến đâu thì cũng chỉ phí công”
Bà lão chợt nói không đầu không đuôi, Trình Mục Du bèn níu dây cương lại.
“Bà bà, bà nói vậy là có ý gì?”
Sắc mặt lão bà bà tối sầm, sau một hồi lâu, bà ta mất hứng cười, phất phất tay với hắn: “Đại nhân, ngài mau về nhà đi, đừng để họ mong ngóng”
***
Lúc về tới trước cửa phủ Tân An, mấy đứa trẻ đang ngâm nga bài ca dao mùa đông: “Nhất cửu, nhị cửu bất xuất thủ, tam cửu, tứ cửu băng thượng tẩu, ngũ cửu, lục cửu duyên hà khán liễu, thất cửu hà khai, bát cửu yến lai, cửu cửu gia nhất cửu canh ngưu biến địa tẩu” Chúng nối đuôi nhau đi qua trước mặt Trình Mục Du, có vài đứa còn quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn.
Trình Mục Du nhìn qua chúng, đang định bước lên thềm đá thì thấy Tưởng Tích Tích bưng một đĩa hoành thánh đứng trong sân nhìn ra ngoài. Thấy hắn, nàng ta cười nói: “Đại nhân, Đông chí rồi mà ngài vẫn bắt Tấn Nhi tới thư viện, cũng không cho thằng bé nghỉ ngơi một ngày để đi chơi với các bạn”
Trình Mục Du nhìn đĩa hoành thánh ú nu trên tay nàng ta, cười nói: “Biết ngươi gói hoành thánh thì ta đã cho nó nghỉ rồi. Nhưng ta nhớ ngươi có gói hoành thánh bao giờ đâu, sao năm nay lại làm thế?”
Tưởng Tích Tích bĩu môi: “Ta thì làm gì biết gói hoành thánh chứ, Từ đại ca gói đấy. Hắn thấy lão gia tới bèn vội vàng băm thịt nhồi bột, chưa đến một canh giờ đã làm xong đĩa hoành thánh này rồi”
“Phụ thân đến rồi à?”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Đúng vậy, Yến cô nương đang nói chuyện với lão gia trong nhà, ngài mau vào xem đi. Ta thấy mặt mày lão gia hồng hào, hình như có chuyện vui muốn nói với đại nhân đó”
Trình Mục Du nhíu mày: “Chuyện vui? Giờ vẫn chưa đến ngày sinh của tẩu tử mà, chuyện vui gì nhỉ?”
Vừa dứt lời, hắn thấy Trình Đức Hiên vén rèm đi ra, Yến Nương đi theo sau ông ta, trên mặt hai người đều có nét cười, thấy hắn, nụ cười của hai người còn rõ hơn. Trình Đức Hiên sải bước đi tới rồi vỗ vai hắn: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Mục Du, chuyện của Vương đại nhân dễ rồi!”
Nói xong, ông ta bèn lấy một cái khoá khổng minh xinh xắn từ trong ống tay áo ra: “Cái này là cho Tấn Nhi, con đưa nó giúp ta, ta còn có vài việc gấp cần xử lý ở Biện Lương, vi phụ đi về trước”
Tưởng Tích Tích hoảng hốt đi tới: “Lão gia, ngài ở lại ăn cơm đã rồi hẵng đi, với lại rốt cuộc có chuyện vui gì vậy, thuộc hạ cũng muốn nghe”
Trình Đức Hiên cao giọng cười, quay đầu nhìn Yến Nương: “Hỏi Yến cô nương đi! Ta kể hết cho nàng ấy rồi đấy”
***
Một bát hoành thánh thơm ngào ngạt được đặt lên bàn, rau cải xanh và trứng sợi màu vàng được bỏ trên cùng, phối với những miếng hoành thánh dạng túi, thoạt nhìn trông rất ngon miệng.
Trình Mục Du múc một miếng hoành thánh cho vào miệng, cắn một miếng, nước dùng nóng hổi khiến đầu lưỡi của hắn tê rần, hắn khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng thổi ra.
Yến Nương nhoài người về phía trước, cười với hắn: “Ngon vậy sao, người như đại nhân mà cũng bụng đói ăn quàng sao?”
Trình Mục Du nuốt hoành thánh xuống: “Nương tử xưa nay không có hứng thú gì với ẩm thực mà chỉ ăn chút cháo trắng rau dưa, đừng nói thằng nhóc tham ăn Tấn Nhi không hiểu, mà ngay cả ta cũng không nghĩ ra tại sao”
Yến Nương ngắm nghía chiếc thìa trên bàn, thờ ơ nói: “Giữ tâm thanh tịnh mới có thể giảm trừ những ham muốn tham lam, như vậy cũng không có gì không tốt”
“Nhưng thế nhân đều có thất tình lục dục, nếu bỏ toàn bộ thì nào được coi là người nữa. Nương tử thực sự muốn bỏ hết toàn bộ hỉ nộ ái ố sao?”
Vừa dứt lời, hắn liền thấy mắt Yến Nương như sáng lên, nàng áp sát về phía trước, một tay chống cằm, tay kia vẫn nghịch cái thìa: “Quan nhân, chàng nói vậy là sao?”
Trình Mục Du húp một thìa canh, cố gắng ngăn chặn cảm giác trong lòng: “Gì cơ?”
Yến Nương nhướng mày: “Hôm đó Thôi Giác có nói gì với chàng không?”
Nghe nàng hỏi như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Trình Mục Du bỗng tan đi, nhưng hắn vẫn hỏi: “Thôi Giác đúng là lắm lời, hắn ta lải nhải nhiều lắm, nương tử muốn hỏi chuyện nào cơ?”
“Ví dụ như chuyện về… ta” Nàng nhẹ nhàng nói.
Trình Mục Du hắng giọng, ngẩng đầu đối mắt với đôi mắt dò xét của nàng: “Hắn ta nói rất hâm mộ ta vì có một vị phu nhân xinh đẹp như vậy. Cũng phải, hắn ta sống cô độc dưới địa phủ suốt bao lâu nay, tất nhiên là sẽ vừa ngưỡng mộ vừa hận ta”
“Chỉ có chuyện này thôi sao?” Yến Nương không định buông tha hắn, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Trình Mục Du như thể muốn đào ra bí mật trong đó.
“Đúng vậy” Trình Mục Du cười cười, thừa dịp vừa múc hoành thánh vừa dời trọng tâm câu chuyện một cách tự nhiên: “Ta cũng muốn hỏi phu nhân một chút, phụ thân đến nói chuyện gì với nàng thế?”
Yến Nương cuối cùng cũng dời ánh mắt thăm dò đi, nàng ngồi thẳng người: “Hay là quan nhân ăn cơm trước đi, nghe ta kể xong, có lẽ quan nhân sẽ thấy mất ngon đấy”
Trình Mục Du ngẩng đầu nhìn nàng và cười: “Phu nhân đừng đánh trống lảng, không là ta cũng không ăn nổi bát hoành thánh này nữa đâu”
Nghe vậy, Yến Nương bèn đặt cái thìa trong tay xuống bàn, nàng nhìn Trình Mục Du, ánh mắt có nét cảm thông không dễ nhận ra: “Phụ thân nói, Vương đại nhân tìm một chức vị trong triều cho quan nhân, ông bảo ta khuyên chàng mau chóng rời khỏi Tân An”