Trình Mục Du vốn đang rất đau buồn vì chuyện của Tưởng Tích Tích, bỗng nghe thấy nàng hỏi như vậy thì không nén nổi nỗi buồn, thở dài nói: “Nếu không có chấp niệm thì chắc đã luân hồi rồi, có điều, khi gặp lại thì nghiễm nhiên đã trở thành người dưng”“Nhưng nếu như vẫn chưa buông bỏ chấp niệm thì sao?” Yến Nương bình tĩnh nhìn hắn.
Trình Mục Du cười khổ một tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta còn chưa gặp đủ người như vậy sao, ví dụ như Tiểu Phu, ví dụ như Ký Dao và còn cả những đứa bé bị phụ mẫu ăn thịt nữa…”
“Hồn phách không tiêu tan? Chắc hẳn ý đại nhân là vậy nhỉ? Yến Nương cũng hy vọng như vậy, ít nhất thì người còn sống vẫn có thể gặp lại họ dù chỉ một lần, cho dù dáng vẻ ra sao, diện mạo thế nào thì ít nhất cũng có thể để lại một chút kỷ niệm cho những người còn sống”
“Chắc hẳn cô nương đang nhớ thương một người, cho nên dù cô đang cười, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ u sầu giữa hai lông mày” Trình Mục Du ngồi xuống cạnh nàng, hắn cười buồn và nói: “Nhưng giờ cô cũng không cô đơn nữa rồi, bởi vì từ nay về sau Trình mỗ cũng giống cô nương”
“Đại nhân không giống ta” Yến Nương cúi đầu nghịch váy.
“Hả?”
“Có lẽ Tưởng cô nương vẫn còn sống”
Trình Mục Du bật phắt dậy, ánh mắt sáng như sao: “Cô nương… Cô nương có bằng chứng gì không?”
Yến Nương nở nụ cười: “Ban đầu ta cũng tưởng rằng Tưởng cô nương không còn nữa, nhưng vừa nãy ta quan sát bầu trời đêm thì phát hiện huyết quang bao phủ trên phủ Tân An đã biến mất, chắc là có quý nhân đã chặn lại, ra tay cứu giúp”
“Bây giờ Tích Tích đang ở đâu?” Trình Mục Du vui mừng, sốt sắng nói.
“Đại nhân đừng cuống, mấy ngày nữa Tưởng cô nương sẽ tự xuất hiện thôi”
***
Tưởng Tích Tích bị cơn đau xé ruột xé gan đánh thức, mắt còn chưa mở, tay đã mò đến nơi đang bị đau. Lúc chạm phải một bàn tay lạnh như băng trên bụng, nàng ta lập tức thét lên đầy sợ hãi, mở lớn hai mắt.
Một nam nhân rất trẻ đầy xa lạ xuất hiện trước mặt nàng, trông hắn như mới ngoài hai mươi tuổi, lông mày dài đến thái dương, đôi mắt híp, con ngươi sáng như ngọc đen.
“Ngươi muốn làm gì?” Tưởng Tích Tích gắng gượng ngồi dậy, cầm lấy chiếc chăn bên cạnh, che phần bụng dưới máu thịt be bét của mình lại.
Trên mặt chàng trai đó hiện lên vẻ thương cảm: “Cô nương, cô bị thương rất nặng, ta muốn giúp cô băng bó lại trước rồi đưa cô tới y quán”
Tưởng Tích Tích cảnh giác nhìn hắn ta. Lúc này nàng mới để ý hắn mặc áo tím, eo thắt đai vàng ngọc, đeo một thanh kiếm khảm ngọc thạch, nhìn thoáng qua cũng có thể biết không phải là người tầm thường. Nàng ta dần bình tĩnh lại: “Ngươi không phải người của Kinh phủ à?”
“Kinh phủ? Ý cô nương là phủ của Kinh Vân Lai sao?”
“Ngươi biết ông ta?” Tưởng Tích Tích vốn định hỏi tiếp, nhưng lại bị cơn đau buốt đột ngột trên bụng cắt ngang, nàng ta nhẹ hít vào một hơi, hai tay túm chặt lấy tay của người đó: “Mau, đưa ta tới phủ Tân An, ta có tin tức quan trọng cần phải nói cho Trình đại nhân” Vừa dứt lời, trước mắt nàng ta tối sầm lại, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại một lần nữa, Tưởng Tích Tích phát hiện mình đang nằm trên một tấm lưng rộng rãi và đi xuyên qua khu rừng.
“Đây là đâu?” Nàng ta nhận ra người cõng mình là chàng trai trẻ kia, chợt thấy vô cùng cảm kích.
“Ngựa của ta chạy rồi nên đành phải thất lễ với cô nương. Chờ ra khỏi khu rừng này, ta sẽ gọi một chiếc xe ngựa đưa cô về phủ Tân An, nhưng mà…” Hắn ta hơi do dự: “cô nương, cô có thể nói cho ta biết ai đã đánh cô bị thương thành thế này được không?”
Tưởng Tích Tích cắn môi, tay nắm chặt lại thành quyền: “Kinh Vân Lai” Dường như nàng ta đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để thốt ra ba chữ này.
“Vì sao?”
“Ông ta nhốt những cô gái mà mình thích trong tháp Phật để thỏa thích lăng nhục, hành hạ, thậm chí còn đóng dấu hình rắn đen lên trán họ để biến họ thành nữ đày tớ vĩnh viễn của mình. Đúng rồi,” Tưởng Tích Tích đột nhiên trợn trừng hai mắt: “Đông Hương đâu, Đông Hương đâu rồi?”
“Đông Hương? Hôm qua ta nhìn thấy mấy người lén lút đào hầm trong rừng bèn ngăn họ lại, nhìn thấy ta, họ lập tức hoảng sợ bỏ chạy. Sau đó ta lại phát hiện cô nương dưới đáy hố, nhưng lúc đó cạnh cô không có ai, vậy nghĩa là cô nương Đông Hương đó cũng không ở cạnh cô”
Tưởng Tích Tích lại nhớ tới vũng máu cạnh mình, nước mắt rơi xuống: “Đông Hương, cũng không còn trên đời nữa rồi. Nhưng tại sao ông ta lại lần lữa, mãi không xuống tay với ta mà chỉ dùng dao đâm vào bụng ta trước khi rời đi chứ”
Người trước mặt khẽ quay đầu lại, để lộ sườn mặt anh tuấn: “Cô nương có từng nói gì với Kinh Vân Lai không?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Không, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Ngày hôm đó, ta thấy Đông Hương định tự tử bèn kể lại chuyện lúc bé ta bị rơi xuống hố bẫy và trải qua mấy ngày mấy đêm mệt nhọc để cổ vũ nàng ấy. Nhưng sau khi kể xong, ta phát hiện Kinh Vân Lai đứng trong một góc tối ở ám thất và đã nghe thấy toàn bộ lời ta nói. Lúc đó, ông ta đã rời khỏi ám thất mà không nói một lời nào, từ đó về sau cũng không hề ra tay với ta”
“Kinh Vân Lai xuất thân nghèo khổ, có lẽ cũng từng trải qua những chuyện như cô nương nên sinh lòng đồng cảm chăng?”
“Có lẽ vậy, nhưng lão súc sinh này làm quá nhiều việc ác, đợi đến khi vết thương của ta lành lại, nhất định ta sẽ đích thân trói ông ta lại” Tưởng Tích Tích nghiến răng nói.
“Vết thương của cô,” Nam tử kia do dự một hồi, cuối cùng nuốt những lời định nói rồi dịu dàng nói: “Cô nương cứ dưỡng thương thật tốt trước đã rồi hãy báo thù cũng không muộn. Ra khỏi chỗ này là ra khỏi cánh rừng, ngày mai là chúng ta đến thành Tân An rồi”
***
“Đại nhân, có tin tức” Sử Kim vội vàng đi vào thư phòng và nói với Trình Mục Du.
Trình Mục Du đặt quyển sách xuống: “Tìm được Tích Tích rồi à?”
“Vẫn chưa tìm được tung tích của Tưởng cô nương, là tin của Thẩm gia ở Giang Nam”
Trình Mục Du nhìn hắn: “Nói sao?”
“Thẩm gia cũng không phải gia đình tầm thường, Thẩm Ký Như đã qua đời từng làm quan trong triều, giữ chức Đại học sĩ”
“Ta biết, Thẩm đại nhân là một vị quan thanh liêm, vốn đã cáo lão hồi hương vì bị bệnh thời Thái Tổ, nhưng Thẩm gia thì có gì liên quan đến tiệm thêu Tế Hồng sao?”
“Có liên quan thật đấy ạ. Theo như Thẩm Ngọc Kỳ, con trai Thẩm Ký Như nói thì năm họ chưa rời khỏi trấn Ngọc Tuyền từng cứu một cô bé. Lúc đó cô bé không may rơi xuống nước, đúng lúc Thẩm Ký Như đi ngang qua đã lập tức nhảy xuống hồ cứu cô bé mà không hề để ý chuyện mình đã lớn tuổi. Sau đó ngài ấy đã đưa cô bé về quý phủ dưỡng thương, sau khi vết thương lành, cô bé lập tức rời đi và để lại một miếng ngọc bội để tạ ơn” Sử Kim tiến tới gần Trình Mục Du: “Thuộc hạ đã xem miếng ngọc bội đó rồi, mặt trên của nó có khắc chữ ‘Yến’”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy à?”
“Vâng” Sử Kim không hề do dự nói.
***
Làn gió xuân đã tới, thổi bay mây đen trên bầu trời, Yến Nương đứng ngoài từ đường Thẩm thị, vẩy ba chén rượu xuống đất, khẽ nói: “Thẩm Ký Như, bao năm không gặp, Ngọc Kỳ cũng đã lập gia đình rồi, vậy mà lúc gặp lại hắn vẫn còn nhận ra ta” Nàng lấy một cánh hoa trên đầu mình xuống: “Ngài ở bên đó không cần lo lắng đâu, ta sẽ hoàn thành tất cả những việc phải làm. Ngày giải quyết xong việc, ta nhất định sẽ quay lại bái lạy”
Dứt lời, Yến Nương gập năm ngón tay lại, cánh hoa trong lòng bàn tay lập tức rách thành từng mảnh.
(Hết quyển 2)
QUYỂN 3
Trình Mục Du vốn đang rất đau buồn vì chuyện của Tưởng Tích Tích, bỗng nghe thấy nàng hỏi như vậy thì không nén nổi nỗi buồn, thở dài nói: “Nếu không có chấp niệm thì chắc đã luân hồi rồi, có điều, khi gặp lại thì nghiễm nhiên đã trở thành người dưng”“Nhưng nếu như vẫn chưa buông bỏ chấp niệm thì sao?” Yến Nương bình tĩnh nhìn hắn.
Trình Mục Du cười khổ một tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta còn chưa gặp đủ người như vậy sao, ví dụ như Tiểu Phu, ví dụ như Ký Dao và còn cả những đứa bé bị phụ mẫu ăn thịt nữa…”
“Hồn phách không tiêu tan? Chắc hẳn ý đại nhân là vậy nhỉ? Yến Nương cũng hy vọng như vậy, ít nhất thì người còn sống vẫn có thể gặp lại họ dù chỉ một lần, cho dù dáng vẻ ra sao, diện mạo thế nào thì ít nhất cũng có thể để lại một chút kỷ niệm cho những người còn sống”
“Chắc hẳn cô nương đang nhớ thương một người, cho nên dù cô đang cười, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ u sầu giữa hai lông mày” Trình Mục Du ngồi xuống cạnh nàng, hắn cười buồn và nói: “Nhưng giờ cô cũng không cô đơn nữa rồi, bởi vì từ nay về sau Trình mỗ cũng giống cô nương”
“Đại nhân không giống ta” Yến Nương cúi đầu nghịch váy.
“Hả?”
“Có lẽ Tưởng cô nương vẫn còn sống”
Trình Mục Du bật phắt dậy, ánh mắt sáng như sao: “Cô nương… Cô nương có bằng chứng gì không?”
Yến Nương nở nụ cười: “Ban đầu ta cũng tưởng rằng Tưởng cô nương không còn nữa, nhưng vừa nãy ta quan sát bầu trời đêm thì phát hiện huyết quang bao phủ trên phủ Tân An đã biến mất, chắc là có quý nhân đã chặn lại, ra tay cứu giúp”
“Bây giờ Tích Tích đang ở đâu?” Trình Mục Du vui mừng, sốt sắng nói.
“Đại nhân đừng cuống, mấy ngày nữa Tưởng cô nương sẽ tự xuất hiện thôi”
***
Tưởng Tích Tích bị cơn đau xé ruột xé gan đánh thức, mắt còn chưa mở, tay đã mò đến nơi đang bị đau. Lúc chạm phải một bàn tay lạnh như băng trên bụng, nàng ta lập tức thét lên đầy sợ hãi, mở lớn hai mắt.
Một nam nhân rất trẻ đầy xa lạ xuất hiện trước mặt nàng, trông hắn như mới ngoài hai mươi tuổi, lông mày dài đến thái dương, đôi mắt híp, con ngươi sáng như ngọc đen.
“Ngươi muốn làm gì?” Tưởng Tích Tích gắng gượng ngồi dậy, cầm lấy chiếc chăn bên cạnh, che phần bụng dưới máu thịt be bét của mình lại.
Trên mặt chàng trai đó hiện lên vẻ thương cảm: “Cô nương, cô bị thương rất nặng, ta muốn giúp cô băng bó lại trước rồi đưa cô tới y quán”
Tưởng Tích Tích cảnh giác nhìn hắn ta. Lúc này nàng mới để ý hắn mặc áo tím, eo thắt đai vàng ngọc, đeo một thanh kiếm khảm ngọc thạch, nhìn thoáng qua cũng có thể biết không phải là người tầm thường. Nàng ta dần bình tĩnh lại: “Ngươi không phải người của Kinh phủ à?”
“Kinh phủ? Ý cô nương là phủ của Kinh Vân Lai sao?”
“Ngươi biết ông ta?” Tưởng Tích Tích vốn định hỏi tiếp, nhưng lại bị cơn đau buốt đột ngột trên bụng cắt ngang, nàng ta nhẹ hít vào một hơi, hai tay túm chặt lấy tay của người đó: “Mau, đưa ta tới phủ Tân An, ta có tin tức quan trọng cần phải nói cho Trình đại nhân” Vừa dứt lời, trước mắt nàng ta tối sầm lại, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại một lần nữa, Tưởng Tích Tích phát hiện mình đang nằm trên một tấm lưng rộng rãi và đi xuyên qua khu rừng.
“Đây là đâu?” Nàng ta nhận ra người cõng mình là chàng trai trẻ kia, chợt thấy vô cùng cảm kích.
“Ngựa của ta chạy rồi nên đành phải thất lễ với cô nương. Chờ ra khỏi khu rừng này, ta sẽ gọi một chiếc xe ngựa đưa cô về phủ Tân An, nhưng mà…” Hắn ta hơi do dự: “cô nương, cô có thể nói cho ta biết ai đã đánh cô bị thương thành thế này được không?”
Tưởng Tích Tích cắn môi, tay nắm chặt lại thành quyền: “Kinh Vân Lai” Dường như nàng ta đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để thốt ra ba chữ này.
“Vì sao?”
“Ông ta nhốt những cô gái mà mình thích trong tháp Phật để thỏa thích lăng nhục, hành hạ, thậm chí còn đóng dấu hình rắn đen lên trán họ để biến họ thành nữ đày tớ vĩnh viễn của mình. Đúng rồi,” Tưởng Tích Tích đột nhiên trợn trừng hai mắt: “Đông Hương đâu, Đông Hương đâu rồi?”
“Đông Hương? Hôm qua ta nhìn thấy mấy người lén lút đào hầm trong rừng bèn ngăn họ lại, nhìn thấy ta, họ lập tức hoảng sợ bỏ chạy. Sau đó ta lại phát hiện cô nương dưới đáy hố, nhưng lúc đó cạnh cô không có ai, vậy nghĩa là cô nương Đông Hương đó cũng không ở cạnh cô”
Tưởng Tích Tích lại nhớ tới vũng máu cạnh mình, nước mắt rơi xuống: “Đông Hương, cũng không còn trên đời nữa rồi. Nhưng tại sao ông ta lại lần lữa, mãi không xuống tay với ta mà chỉ dùng dao đâm vào bụng ta trước khi rời đi chứ”
Người trước mặt khẽ quay đầu lại, để lộ sườn mặt anh tuấn: “Cô nương có từng nói gì với Kinh Vân Lai không?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Không, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Ngày hôm đó, ta thấy Đông Hương định tự tử bèn kể lại chuyện lúc bé ta bị rơi xuống hố bẫy và trải qua mấy ngày mấy đêm mệt nhọc để cổ vũ nàng ấy. Nhưng sau khi kể xong, ta phát hiện Kinh Vân Lai đứng trong một góc tối ở ám thất và đã nghe thấy toàn bộ lời ta nói. Lúc đó, ông ta đã rời khỏi ám thất mà không nói một lời nào, từ đó về sau cũng không hề ra tay với ta”
“Kinh Vân Lai xuất thân nghèo khổ, có lẽ cũng từng trải qua những chuyện như cô nương nên sinh lòng đồng cảm chăng?”
“Có lẽ vậy, nhưng lão súc sinh này làm quá nhiều việc ác, đợi đến khi vết thương của ta lành lại, nhất định ta sẽ đích thân trói ông ta lại” Tưởng Tích Tích nghiến răng nói.
“Vết thương của cô,” Nam tử kia do dự một hồi, cuối cùng nuốt những lời định nói rồi dịu dàng nói: “Cô nương cứ dưỡng thương thật tốt trước đã rồi hãy báo thù cũng không muộn. Ra khỏi chỗ này là ra khỏi cánh rừng, ngày mai là chúng ta đến thành Tân An rồi”
***
“Đại nhân, có tin tức” Sử Kim vội vàng đi vào thư phòng và nói với Trình Mục Du.
Trình Mục Du đặt quyển sách xuống: “Tìm được Tích Tích rồi à?”
“Vẫn chưa tìm được tung tích của Tưởng cô nương, là tin của Thẩm gia ở Giang Nam”
Trình Mục Du nhìn hắn: “Nói sao?”
“Thẩm gia cũng không phải gia đình tầm thường, Thẩm Ký Như đã qua đời từng làm quan trong triều, giữ chức Đại học sĩ”
“Ta biết, Thẩm đại nhân là một vị quan thanh liêm, vốn đã cáo lão hồi hương vì bị bệnh thời Thái Tổ, nhưng Thẩm gia thì có gì liên quan đến tiệm thêu Tế Hồng sao?”
“Có liên quan thật đấy ạ. Theo như Thẩm Ngọc Kỳ, con trai Thẩm Ký Như nói thì năm họ chưa rời khỏi trấn Ngọc Tuyền từng cứu một cô bé. Lúc đó cô bé không may rơi xuống nước, đúng lúc Thẩm Ký Như đi ngang qua đã lập tức nhảy xuống hồ cứu cô bé mà không hề để ý chuyện mình đã lớn tuổi. Sau đó ngài ấy đã đưa cô bé về quý phủ dưỡng thương, sau khi vết thương lành, cô bé lập tức rời đi và để lại một miếng ngọc bội để tạ ơn” Sử Kim tiến tới gần Trình Mục Du: “Thuộc hạ đã xem miếng ngọc bội đó rồi, mặt trên của nó có khắc chữ ‘Yến’”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy à?”
“Vâng” Sử Kim không hề do dự nói.
***
Làn gió xuân đã tới, thổi bay mây đen trên bầu trời, Yến Nương đứng ngoài từ đường Thẩm thị, vẩy ba chén rượu xuống đất, khẽ nói: “Thẩm Ký Như, bao năm không gặp, Ngọc Kỳ cũng đã lập gia đình rồi, vậy mà lúc gặp lại hắn vẫn còn nhận ra ta” Nàng lấy một cánh hoa trên đầu mình xuống: “Ngài ở bên đó không cần lo lắng đâu, ta sẽ hoàn thành tất cả những việc phải làm. Ngày giải quyết xong việc, ta nhất định sẽ quay lại bái lạy”
Dứt lời, Yến Nương gập năm ngón tay lại, cánh hoa trong lòng bàn tay lập tức rách thành từng mảnh.
(Hết quyển 2)