Bởi vì hôm nay là ngày Đông chí nên rõ ràng sẽ có ít người trên phố Nam hơn, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa khóa chặt, ngay cả những người buôn bán nhỏ cũng đã về sớm để cúng tổ tiên, khu phố phồn hoa nhất thành Tân An này lại trở nên hơi trống trảiTrình Mục Du cưỡi ngựa từ từ đi về phía trước, hắn đi rất chậm, như thể đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có. Nhưng ánh mặt trời rọi vào mặt hắn, chiếu sáng một chút u sầu trên khuôn mặt, soi rõ sự gấp rút trong lòng hắn.
“Tò vò, tò vò, tò vò…” Hắn bắt chước giọng điệu của Thôi Giác lặp lại từ này: “Rốt cuộc hắn ta có ý gì? Tại sao cuối cùng lại để lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh như vậy? Nếu như lúc đó có thể cướp được sổ sinh tử để xem cho rõ thì tốt rồi. Đáng tiếc bây giờ Thôi Giác đã trở về địa phủ, nói gì cũng cũng kịp nữa rồi”
Nghĩ đến đây, Trình Mục Du hối hận không thôi, nếp nhăn giữa hai lông mày hằn sâu hơn, in hằn trên khuôn mặt góc cạnh và nghiêm nghị của hắn, khiến hắn nhìn trông lạnh lùng mà người khác không dám động vào.
“Xem quẻ đi, phê âm dương phá ngũ hành, xem phong thủy xét lục hợp, giữ nhật nguyệt trong lòng bàn tay, nắm càn khôn trong tay áo, không chính xác không lấy tiền”
Một giọng nói già nua vang lên ở bên cạnh, Trình Mục Du quay đầu lại, nhìn thấy một bà lão mặc đồ đen đang ngồi trên một chiếc ghế cũ, mái tóc đã bạc trắng bởi gió sương, rối tung lên và dính vào tai, khuôn mặt gầy guộc xám vàng, nhăn nheo, khô nứt như một miếng vỏ cây già.
Tuy nhiên, đôi mắt của bà ta sáng ngời, vẻ mặt sáng sủa, mặc dù khóe mắt đã có những vết chân chim rất nhỏ.
Bên cạnh bà ta là một cây cờ dựng thẳng, trên đó viết qua quýt một chữ “Quẻ”, cây cờ lắc lư trái phải như sắp đổ, giống như không thể chịu được sự tàn phá của cơn gió lạnh.
Ngay khi Trình Mục Du cưỡi ngựa đi ngang qua bà ta, cây cờ dài và nhỏ cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó và gãy thành hai phần rơi về phía bà lão.
Trình Mục Du giật mình, hắn nhảy lên khỏi ngựa, làm một con diều đẹp đẽ xoay trên không trung, tóm lấy cột cờ trước khi nó đập vào ai đó.
“Bà bà” Hắn cúi người đỡ lão bà bà đang sợ hãi tới mức ngã xuống đất, đặt cờ vào tay bà ta: “Hôm nay là Đông chí, trên đường cũng chẳng có nhiều người, bà về sớm đi, đừng ngồi đây chịu lạnh”
Lão bà bà đặt cờ xuống đất, vẫn còn hoảng hồn mà vuốt ngực, một lúc sau mới đứng dậy cảm ơn Trình Mục Du: “Chàng trai trẻ, cảm ơn ngài. Hôm nay nếu không có ngài ra tay cứu giúp, có lẽ ta đã mất mạng rồi” Khi bà ta nói đến đây, lại có một luồng gió lạnh thổi vào mặt, bà ta ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng mà ta có thể kiếm được ít nào hay ít đấy, con trai không ra hồn, con dâu chạy theo người ta, cháu gái ở nhà còn phải trông cậy vào bộ xương già này, sao có thể nói về là về được?”
Nói xong, bà ta run rẩy cắm nửa cột cờ còn lại xuống đất, ngồi lại trên ghế. Bà ta lấy tay che mặt lại ho mãnh liệt.
Trông bộ dạng này của bà ta, trong lòng Trình Mục Du xuất hiện cảm giác không đành lòng, hắn thò tay vào túi và nắm lấy xâu tiền đồng lạnh lẽo bên trong. Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của lão bà bà, bèn ngồi xuống cái ghế bên cạnh, mở tay ra trước mặt bà ta.
“Bà bà, ta cũng đã xuống ngựa rồi, không bằng bà tính cho ta một quẻ xem vận mệnh của ta như thế nào?”
Lão bà bà không hề ngước mắt lên, cười nói: “Công tử có vầng trán rộng, đầy đặn, khí sắc sáng ngời, ấn đường bằng phẳng, mũi thẳng tắp, chóp núi nhô cao, chắc hẳn đang giữ chức quan. Hơn nữa ánh mắt công tử ẩn chứa ánh sáng chân chính, nó dài và đẹp, đó là đôi mắt phân thật giả, vì vậy ta đoán ngài chính là huyện lệnh thành Tân An, Trình đại nhân”
Trình Mục Du cười nhẹ, lên tiếng: “Bà bà tính quẻ này chuẩn đấy, tại hạ đúng là huyện lệnh Tân An, Trình Mục Du” Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn không tin, hắn biết mình ăn mặc như này thì người khác cũng dễ đoán ra thân phận thật của mình, mà bà bà này có thể đã gặp hắn ở đâu đó và biết trước tên họ của hắn là gì, những lời vừa rồi chỉ là xem tướng rồi cố tỏ ra thần bí mà thôi.
Lão bà bà dường như đoán được suy nghĩ hắn, bà ta cười, sau đó nói: “Mẫu thân công tử mất sớm, ngài được lệnh tôn nuôi lớn, về sau lấy vợ sinh con, nhưng mấy năm trước vợ cả qua đời. Chỉ là bây giờ đã qua thời gian cực khổ, có mỹ thiếp trong lòng, lại có con nhỏ quấn chân, có thể nói là vợ chồng hòa thuận, cha hiền con hiếu”
Nói xong, bà ta lảm nhảm một đống chuyện gia đình của Trình Mục Du và những vụ án hắn đã xét xử, chẳng biết đã qua nửa canh giờ từ lúc nào.
Trình Mục Du liên tục gật đầu, nhưng lòng hắn vẫn không lay chuyển, bởi vì quan hệ gia đình của hắn không phải bí mật, vụ án xảy ra ở thành Tân An cũng được lan truyền, bất cứ ai sống lâu ở Tân An cũng đều biết, bà bà xem quẻ này có thể nói ra cũng không phải chuyện gì lạ.
Tuy nhiên, mục đích ban đầu của hắn không phải là để xem bói cho mình, vì vậy hắn lại đút tay vào túi, nắm lấy xâu tiền đồng và cười nói: “Bà bà nói đúng lắm, Trình mỗ rất khâm phục, nhưng hôm nay là Đông chí, người nhà còn đang chờ ta, xâu tiền này bà cứ cầm tạm rồi mua chút đồ ăn ngon về cho con trẻ, Trình mỗ xin cáo từ”
Nói xong, hắn đứng dậy, hành lễ với lão bà bà đang mỉm cười nhìn mình, rồi nhảy lên ngựa lắc dây cương chuẩn bị rời đi.
“Đại nhân, những chuyện quá khứ chẳng tính là gì, đại nhân không quan tâm thì lão thân cũng không còn gì để nói, chỉ là lão thân còn có một năng lực độc nhất trên trời dưới đất này, ngài có muốn nghe thử không?” Tiếng lão bà bà xen vào trong gió, bay đến bên tên Trình Mục Du.
Trình Mục Du kéo dây cương, quay lại nhìn khuôn mặt trông già hơn trong gió lạnh: “Không tính chuyện quá khứ? Vậy bà bà tính chuyện tương lai à?”
Lão bà bà cười, để lộ hàm răng thưa đen sì: “Tương lai? Lão thân đã nói rồi, đại nhân có số làm quan, phúc khí lớn, không cần phải lo lắng”
Trình Mục Du nheo mắt, hắn nhìn vào lá cờ bị gió thổi, chữ “Quẻ” màu đen bên trên vặn vẹo theo lá cờ và biến thành một hình thù kỳ dị: “Không tính cả chuyện quá khứ lẫn tương lai, đời người cũng chỉ có như thế là hết, bà bà còn tính cái gì chứ?”
Lão bà bà thôi tươi cười, gằn giọng từng chữ một: “Ta tính chuyện người chết, chuyện sau khi qua đời”