Giọng nói của bà ta bị át đi bởi tiếng bọt nước lớn, Kim Dục hoảng sợ quay đầu lại nhưng lại bị nước sông ào ạt tạt vào mắtMặc dù hắn không nhìn thấy nhưng miệng hắn có thể nếm được, mùi máu tanh nồng nặc trong nước như đang nhắc nhở hắn rằng hai vợ chồng Hình gia đã xảy ra chuyện.
Bây giờ Kim Dục đã không thèm để ý đến cái gì nữa, thậm chí còn không kịp lau mấy giọt máu trên mặt mà liều mạng chạy về phía bờ sông. Khi hắn đang hoảng loạn thì chợt nghe thấy một tiếng gào đau đớn vang lên bên tai hắn, tiếng kêu không to lắm nhưng hắn có thể nghe ra là tiếng của Hình thúc, người đàn ông mạnh mẽ cả đời cày cấy trên cánh đồng, hôm nay lại giống như một con trùng mềm oặt nằm trong lòng bàn tay người khác, cho dù giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị bóp nát thành bùn.
Trăng lưỡi liềm cuối cùng cũng lộ ra khỏi tầng mây dày đặc, ánh trăng sáng trong chiếu rọi khuôn mặt sợ hãi của Kim Dục giống như một chiếc mặt nạ gớm ghiếc, che lại một chút nhân tính cuối cùng trong lòng hắn.
***
Kim Dục cứ chạy một mạch như điên tới trước cửa nhà, hắn nhào vào ván cửa, hoảng hồn hít lấy hít để không khí quen thuộc. Bây giờ, hắn khao khát ăn một bát cháo nóng Tú Tú tự tay nấu, sau đó nằm trên chiếc giường thoải mái dễ chịu của mình, mặc kệ mọi thứ và ngủ một giấc, quên hết những chuyện vừa xảy ra, không, quên hết tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Còn thuốc độc kia, gói thuốc độc mà hắn coi là thứ cực kỳ quý giá đã bị hắn ném lên chín tầng mây, hoàn toàn quên sạch. Tất cả những gì hắn nghĩ đến bây giờ là dòng sông đỏ tươi và tiếng gào thét thảm thiết của Hình thúc.
Máu…
Tại sao lại có nhiều máu như vậy, nhuộm đỏ cả mặt sông, mùi tanh nồng phảng phất khắp nơi.
Trừ phi hai người kia bị nghiền thành thịt nát, nếu không sao đống máu này có thể được vắt ra từ hai cơ thể già nua đó chứ?
Đầu óc Kim Dục quay cuồng, cơ thể run lên kịch liệt, hắn không dám nghĩ tiếp nữa, mở cửa chuẩn bị vào nhà. Nhưng chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, hắn lại rụt lại, đứng ở cạnh cửa, nghe từng đợt tiếng cười nói ở bên trong vang ra, lòng hắn chợt thắt lại. Vừa rồi hắn không thấy Quốc Quân trên bờ sông, như vậy là Quốc Quân đã chịu chung số phận như cha mẹ hắn ta, hay là…
Ý nghĩ kỳ quái này vừa nảy ra đã bị một bóng người đột nhiên xuất hiện ở giữa sân lập tức đè xuống. Kim Sâm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy đệ đệ mình, mặt hắn ta từ từ hiện lên một nụ cười hiền hậu: “Tiểu Dục, đệ vừa đi đâu vậy, sao giờ mới về? Ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì ta đi lấy cơm cho đệ”
Nụ cười này rất ấm áp, lẽ ra nó sẽ là liều thuốc an ủi tâm hồn nhưng Kim Dục lại cảm thấy mồ hôi lạnh đang chạy dọc sống lưng, hắn lắc đầu nguầy nguậy, sau đó như một tên trộm chạy trốn về phòng, không quay đầu lại.
Đêm nay là một đêm dài và kinh khủng đối với Kim Dục, ngọn đèn bên giường bị hắn thắp lên rồi lại thổi tắt, thổi tắt rồi lại thắp lên. Bởi vì hắn không biết rốt cuộc sáng hay tối mới là trạng thái an toàn nhất cho mình. Khi thắp đèn lên, hắn luôn cảm thấy mình hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt u ám của một cái gì đó, nó nhìn chằm chằm khiến hắn sởn hết gai ốc, không thể nào yên giấc. Nhưng khi thổi tắt đèn, hắn lại sợ mình sẽ bị âm thầm nuốt chửng trong bóng đêm, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Vì vậy, ở đây và trong đêm lạnh giá này, Kim Dục không ngừng đứng dậy rồi nằm xuống, đứng dậy rồi lại nằm xuống, cho đến tận nửa đêm, cuối cùng hắn mới chịu thua trước sự mệt mỏi của thể xác và tinh thần mà ngủ thiếp đi trong sự bồn chồn.
Vừa qua giờ Dần, gió nổi lên, gió lớn đập vào ván cửa mỏng manh khiến cánh cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Kim Dục bị tiếng gió ngoài cửa đánh thức, hắn mở mắt ra, hoảng sợ vùng dậy, nhưng mới dậy được nửa người thì hắn lại cảm thấy có thứ gì đó nhớp nháp và tỏa ra mùi hôi tanh rơi xuống mắt mình. Kim Dục giật mình, toàn thân phát lạnh trong nháy mắt, hắn há miệng muốn kêu lên, nhưng môi lưỡi lại bị thứ nhớp nháp đó chặn lại, không thể nói nên lời, cố lắm mới phát ra vài tiếng kêu “ô ô”.
“Là ngươi động tay động chân vào bình rượu cổ kia đúng chứ?”
Một giọng nói vang lên từ trên xà nhà, giọng nói này dường như hơi giống giọng Kim Sâm, nhưng cũng hơi khác. Kim Dục không cần phải phí tâm suy đoán nữa, bởi vì hắn đã nhìn thấy một bóng đen treo ngược trên xà nhà nhờ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn.
***
Sau một đêm gió lớn càn quét, sáng sớm bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Mặt trời cũng uể oải nhô lên ở phía Đông sau bao ngày không thấy, tỏa ánh nắng ấm áp đến mọi ngóc ngách trên trái đất.
Hôm nay là Đông chí, tôi tớ trong phủ Tân An không phải làm việc mà về nhà sớm để cúng bái tổ tiên. Khó khăn lắm Trình Mục Du mới có thời gian rảnh, vì vậy hắn đã đích thân đưa Tấn Nhi đến thư viện, trên đường đi cũng tiện thể kiểm tra bài tập của cậu, để xem mấy ngày này cậu có chăm chỉ học hành hay không.
Không ngờ gần đây thằng nhóc này học hành tiến bộ rất nhiều, chẳng những thuộc hết tất cả sách thầy dạy, còn say mê hứng thú với binh pháp. Suốt đường đi, Tấn Nhi có thể viết mưu kế trong Cửu Đại binh thư ra thành văn, rõ ràng là đã quá thuộc lòng, thậm chí cậu còn thảo luận với Trình Mục Du về con đường củng cố binh sĩ để cứu nước, phân tích rất hợp lý và có cơ sở, không thua một đại nhân trải qua chiến trường như hắn một chút nào.
Trình Mục Du biết rằng đây đều là công lao của Yến Nương, mấy ngày này, hắn thường thấy hai người họ nghiên cứu binh thư trong thư phòng đến tận nửa đêm. Yến Nương còn dùng đá để bày trận, bao gồm các trận hình vuông, trận hình tròn, trận hình thưa thớt, trận hình số, trận hình nón, trận hình chim nhạn, trận hình móc câu và trận huyền tương, tất cả đều có sẵn để Tấn Nhi phá trận. Những viên đá này sẽ di chuyển khi ở trong tay Yến Nương, trận hình không ngừng thay đổi, lúc vuông lúc tròn, thật sự khó lường, thường là ngay trước khi thắng lợi, thế cục sẽ đột nhiên thay đổi, làm cho Tấn Nhi không thể không mạo hiểm để chuyển bại thành thắng.
Được “thầy” như vậy hướng dẫn thì làm sao một đứa trẻ như Tấn Nhi có thể cưỡng lại sức hấp dẫn đặc biệt của binh pháp?
Nghĩ đến đây, khóe môi Trình Mục Du chợt cong lên, Tấn Nhi phát hiện cha không còn kiểm tra mình nữa, mà là nhìn chằm chằm cổ ngựa rồi cười, ngẩng đầu hỏi: “Cha, cha nghĩ gì thế? Cứ cười…” Cậu cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng nuốt xuống từ “ngọt ngào”, bởi vì cậu thực sự cảm thấy từ này rất không phù hợp với hình tượng của Trình Mục Du, cậu sợ mình nói ra sẽ bị hắn trách móc.
Trình Mục Du hắng giọng một cái, dứt khoát tắt nụ cười rồi xuống ngựa một cách lưu loát, sau đó ôm Tấn Nhi xuống khỏi lưng ngựa, vỗ vỗ đỉnh đầu tròn trịa của cậu: “Mau đi đi, nếu muộn tiên sinh sẽ trách mắng con đấy”
Tấn Nhi “vâng” một tiếng rồi gãi đầu chạy về phía thư viện, đi tới cửa cậu quay đầu lại, gương mặt mang theo nụ cười ranh mãnh: “Cha, cha nhớ Yến Nương rồi phải không?”