Tân An Quỷ Sự

Chương 597: Bãi sông

Chương Trước Chương Tiếp

Kim Dục nghe thấy thế thì hoang mang, hắn nhìn gương mặt tái mét của Hình thúc và Hình thẩm, thấp giọng nói: “Sao Quốc Quân lại tới đây? Hắn đã chết ba năm rồi, lẽ nào hắn vẫn muốn tìm chứng cứ, bắt hung thủ…”“Cháu cũng biết là nó đã chết được ba năm rồi mà” Giọng Hình thúc đầy căng thẳng, thậm chí còn hơi run rẩy: “Nó đã chết rồi, sao lại… sao lại vẫn về được?”

“Lão già, giờ không phải lúc nói chuyện này” Hình thẩm ngắt lời Hình thúc rồi hỏi Kim Dục: “Tiểu Dục à, ta nghe nói đại ca cháu cũng về rồi, mấy hôm nay cháu có thấy nó có vấn đề gì không?”

Kim Dục nuốt nước miếng ừng ực, cổ họng hắn rất khô, nước bọt mắc lại trong họng khiến giọng hắn trở nên khó nghe: “Vấn đề ạ? Không… không thấy gì ạ…”

Hình thẩm và Hình thúc liếc nhau: “Lúc Quốc Quân vừa về thì vẫn bình thường, nhưng mấy ngày gần đây, cứ đến canh giờ này là nó lại ngẩn người, hai mắt đờ đẫn, ai nói gì nó cũng như không nghe thấy, lại còn cứ đòi đi ra ven sông này, không biết là muốn làm gì nữa”

Kim Dục nhìn thoáng qua bóng lưng như âm hồn bên bờ sông, nào ngờ Hình Quốc Quân cũng vừa lúc quay đầu nhìn về phía này. Hai mắt hắn ta sáng rực hệt như hai chấm sáng trắng trong màn đêm tối tăm khiến Kim Dục sợ hãi rùng mình.

Nhưng Hình Quốc Quân chỉ nhìn thoáng qua rồi đi theo ven sông, chẳng mấy chốc đã khuất hẳn trong bóng tối.

Kim Dục nhét gói thuốc vào trong người, hắn vốn định đuổi theo nhưng lại chợt khựng lại.

“Chúng ta cũng xuống xem đi! Quốc Quân như vậy cháu không yên tâm” Hắn nhìn hai người, sau khi nhận được sự đồng ý của họ, hắn bèn dẫn đầu đi về phía bãi sông đầy đá sỏi.

Nước sông hệt như một đoạn vải đen quanh co uốn lượn chảy về phương xa, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.

Kim Dục nhìn quanh bờ sông nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hình Quốc Quân, thế là bèn một mình đi về phía nước cạn.

Nước sông lạnh lẽo thấu xương cao chưa tới cổ chân hắn, hắn nhìn chằm chằm mặt sông phản quang hệt như một cái gương, lời nói của Quốc Quân chợt vang lên trong đầu. Hình Quốc Quân nói, cái hôm mà hắn ta chết, hắn ta đã nhìn thấy ánh sao đầy trời, còn nói, thật ra chết cũng không phải việc gì quá tệ.

Lúc nói những lời này, Quốc Quân trông có vẻ như đã suy nghĩ thông suốt, hắn ta thậm chí cũng không điều tra xem kẻ nào đã giết mình như thể đã biết rõ chuyện này từ lâu.

Nhưng nếu thế thì tại sao Quốc Quân lại cứ liên tục tới nơi này? Trông hắn ta có vẻ đã buông bỏ được chuyện này, nhưng sao lại cố chấp với cái chết của mình như thế? Không phải là rất mâu thuẫn sao?

Nghĩ tới đây, Kim Dục đột nhiên thấy cổ như bị gì đó chặn lại, hắn mấp máy môi mấy lần mới có thể nói thành tiếng.

“Rốt cuộc lúc đó Quốc Quân chết như thế nào ạ? Chẳng lẽ thật sự không có chút manh mối nào sao?”

“Năm đó, lúc tìm thấy Tiểu Quân thì cổ nó đã bị cắt đứt, chỉ còn một chút da sau gáy dính lại, toàn bộ máu trong cơ thể đã chảy cạn, thật sự rất kinh khủng. Nhưng quan phủ không phá được án, cha nó sốt ruột nên lên làm loạn mấy lần nhưng vẫn chẳng được gì. Quan phủ nói, hung thủ ra tay rất gọn, không để lại dấu vết nào, hơn nữa cũng không rõ động cơ nên họ không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu. Ta và cha nó nghĩ mãi mà vẫn không ra, con trai ta tuy từ nhỏ đã bướng bỉnh nhưng không làm chuyện xấu gì bao giờ, thường ngày cũng không gây thù kết oán với ai, rốt cuộc là kẻ nào độc ác hại nó thê thảm như vậy…” Hình thẩm cảm thán.

Kim Dục nhìn chằm chằm vào cái bóng méo mó phản trên mặt sông của mình, khẽ nói: “Cháu nhớ năm đó trên bãi sông có rất ít vết máu, nhưng máu trong người Quốc Quân lại chảy cạn kiệt. Cháu có nhớ nhầm không?”

“Đúng vậy, đây cũng là việc mà chúng ta và quan phủ không hiểu, đáng lẽ chảy nhiều máu như vậy thì cả nền đất cũng bị thấm ướt, nhưng dưới người Quốc Quân chỉ có mấy vết máu mờ, mà không có…”

Chợt trên mặt sông cách đó mấy thước vang lên tiếng “tùm”, cùng lúc đó, nước sông bắn mạnh lên khiến tóc họ ướt nhẹp.

“Ai vậy? Quốc Quân à?”

Kim Dục lau mặt rồi hét lên nhưng không có ai đáp lại hắn.

Mặt sông lại quay trở lại vẻ tĩnh mịch, không gợn sóng hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Quốc Quân, Quốc Quân…”

Hai người vừa gọi tên con trai vừa bước xuống dòng sông lạnh lẽo rồi đi theo dòng nước chảy. Kim Dục đi sau hai người, hắn nhìn sóng nước lăn tăn phía sau họ, chúng hệt như những con rắn dài đi xuyên qua giữa hai chân hắn rồi uốn lượn chạy về phương xa.

Chẳng biết tại sao, hắn bỗng cảm thấy bất an vô cùng, thậm chí còn cảm thấy hối hận vì đã tới bãi sông này, vì đã bước xuống sông, bởi vì mặc dù nước sông không sâu, nhưng lại như có thứ gì đó đang ẩn nấp bên dưới, một thứ nào đó mà cả đời này hắn cũng không muốn tiếp xúc phải.

Hắn do dự gọi hai người phía trước: “Đừng đi nữa, lỡ phía trước có mạch nước ngầm, rơi xuống là không hay…”

“Không được, không khéo Quốc Quân rơi xuống mạch nước ngầm, chúng ta không thể mặc kệ được!” Hình thúc đáp mà không quay đầu lại.

Kim Dục đứng lại, nước sông chưa tới đầu gối hắn. Hắn run rẩy đứng đó, không biết vì lạnh hay vì sợ. Hắn nắm chặt túi thạch tín trong ngực như sắp cào rách túi giấy bên ngoài.

Đứng một lúc như vậy, cuối cùng hắn quyết định không đi theo hai vợ chồng Hình gia để tránh nguy hiểm. Hắn gắng gượng cử động mấy ngón chân đã cứng ngắc vì lạnh rồi chậm rãi xoay người, sau đó bước nhanh về phía bờ. Lần này, bước chân của hắn rất vững, nước vang lên rào rào như đang cổ vũ hắn cố gắng chạy trốn.

Bờ sông đã xuất hiện ngay trước mắt, Kim Dục nhìn những hòn đá đen bóng bị nước sông xói mòn trên bờ, bước chân càng gấp gáp hơn: Hắn muốn đi lên, phải nhanh chóng lên bờ, bãi sông này quá kỳ dị. Quốc Quân bị người ta giết ở đây nhưng lại sống lại rồi quay lại đây và biến mất lần nữa. Tuy hắn chưa biết rõ mối liên hệ giữa những chuyện này nhưng cũng đã láng máng nhận ra gì đó. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến hắn trở thành một kẻ đào tẩu, bỏ lại hai người già vẫn đang đứng dưới sông rồi bỏ chạy một mạch.

“Tõm”

Gói thuốc trong ngực rơi xuống nước, nó chìm xuống, bột thuốc màu trắng hoà vào làn nước rồi hoàn toàn biến mất.

Cùng lúc đó, tiếng thét kinh hãi của Hình thẩm vọng tới: “Ông nó… Kia là gì?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)