Tân An Quỷ Sự

Chương 596: Giờ

Chương Trước Chương Tiếp

Trán Kim Dục lại bắt đầu vã mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt túi giấy: “Nếu có tác dụng, sao hắn ta lại sống đến giờ chứ?”Ông chủ ngáp: “Sống lại? Con chuột à, ăn thạch tín mà vẫn còn sống? Nếu nó vẫn còn sống thì ta sẽ kê lại thuốc cho cậu, ta cũng không tin chất độc mạnh thế này mà không giết chết được nó”

Vừa nói xong, ông chủ phát hiện Kim Dục đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt lạnh buốt của hắn khiến ông ta phải rùng mình, kéo áo bông kín hơn một chút.

Cũng may Kim Dục không nói gì nữa, hắn đặt mấy văn tiền trên quầy rồi im lặng rời khỏi hiệu thuốc. Nhìn theo bóng lưng của hắn, ông chủ đột nhiên cảm thấy quen quen, ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng càng lúc càng xa ấy lần nữa.

“Có phải ta từng gặp cậu ta rồi không nhỉ?” Ông ta lầm bầm lầu bầu, ngón tay vẫn thản nhiên khảy mấy hạt châu trên bàn tính.

Nhớ rồi, ông ta bỗng dưng tặc lưỡi, cơ thể như bị đông cứng, không nhúc nhích nổi: Đúng rồi, ông ta đã từng gặp hắn. Ba năm trước, Kim Dục vẫn còn là một đứa trẻ, hắn vào hiệu thuốc mà cúi đầu không dám nhìn ai, chỉ nói nhà có chuột phá, cần thuốc độc liều mạnh. Ông ta đưa thuốc cho hắn, hắn bèn móc mấy đồng tiền nhớp nhúa ra trả rồi đi về, dáng vẻ cứ như tên trộm. Ông chủ sợ xảy ra chuyện bất trắc nên đã chạy theo dặn dò hắn rằng không được cho người uống thuốc, nếu không sẽ mất mạng. Hắn nghe xong chỉ hơi xoay người khua tay với ông chủ rồi chạy đi không ngoảnh đầu lại, chuồn còn nhanh hơn thỏ.

Nghĩ tới đây, ông chủ bèn lắc đầu cười: “Đã ba năm rồi, lũ chuột nhà cậu ta vẫn chưa được dọn sạch”

***

Kim Dục đi dọc đường như đi trên băng mỏng. Hắn nơm nớp lo sợ, túi thuốc hắn đang giữ giống như một quả pháo có thể nổ bất cứ lúc nào khiến hắn bồn chồn không yên, mất hồn mất vía. Ngay cả một chiếc lá rụng xuống cũng làm hắn sợ run, mãi không nhúc nhích được.

Hắn còn nhớ ba năm trước, cũng vào một đêm đông thế này, hắn giấu túi thạch tín kia trong ngực, để sát đến mức mồ hôi hắn tiết ra làm ướt cả túi.

Nhưng dù vậy, sau khi về nhà, hắn vẫn bỏ túi thuốc kia vào hũ rượu Kim Sâm thường uống mà không hề chùn tay.

Mấy ngày sau đó, Kim Sâm bắt đầu cảm thấy khó chịu, mời thầy lang đến xem, thầy lang cũng chỉ nói hắn ta ăn đồ hư rồi kê cho hắn ta vài thang thuốc.

Tuy nhiên, đến buổi tối ngày thứ năm, tim và bụng của Kim Sâm bỗng nổi cơn đau, hắn ta nôn mửa kịch liệt, mặt mày tái mét, chưa chờ được thầy lang tới cơ thể đã không chịu nổi rồi.

Cha mẹ khóc như ruột gan đứt từng khúc, Tú Tú ngất lịm đi vì đau lòng quá độ. Chỉ có hắn lặng lẽ đứng trong góc chứng kiến gương mặt của đại ca dần dần đông cứng.

Hắn không hối hận, trong ba năm sau khi đại ca qua đời, hắn chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Bởi vì người phụ nữ ấy, người phụ nữ mà hắn ngưỡng mộ từ nhỏ cuối cùng cũng thuộc về một mình hắn.

Hắn thường xuyên rình mò nàng, lén nhìn nàng thay quần áo, nổi lửa, nấu cơm, thậm chí là… tắm…

Có vô số lần, hắn đã thừa dịp không ai chú ý mà cầm y phục của nàng lên đặt dưới chóp mũi ngửi thật sâu, như thể đó là mùi hương thơm nhất trần đời.

Đúng vậy, hắn yêu nàng. Từ khi còn bập bẹ học nói đến tuổi thiếu niên để tóc chỏm, hình bóng nàng đã luôn nằm trong của hắn, mặc dù trong mắt người phụ nữ này chỉ có đại ca hắn – là thanh mai trúc mã, là người đã cùng lớn lên bên nàng. Còn hắn chỉ là một kẻ bám đít họ mà thôi.

Thế nên, sau khi giết chết đại ca, từ tận đáy lòng hắn luôn cảm thấy thỏa mãn. Bởi vì kẻ lúc nào cũng chen vào giữa mình và Tú Tú cuối cùng cũng đã biến mất khỏi thế giới này, biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một nắm đất vàng. Tuy rằng mấy năm nay nàng vẫn không quên được đại ca, vẫn mãi nghĩ về đại ca, thậm chí còn có đôi lúc điên điên khùng khùng vì hắn ta, nhưng mà thế này cũng không sao cả, hắn ta đã không còn ở đây, nàng có tiếp tục giày vò, tiếp tục không cam lòng đi nữa thì làm gì nào?

Chỉ cần giao tất cả cho thời gian là được.

Song Kim Dục lại không ngờ, đại ca hắn đã trở lại. Hắn ta vẫn cường tráng như ngày nào, như thể chưa từng trúng độc vậy.

Hắn không cam lòng, hắn đã sắp trưởng thành, Tú Tú vẫn chưa gả đi. Hắn cũng đã bóng gió dò ý cha mẹ rồi, bọn họ không hề có phản ứng quá kịch liệt trước hành động ám chỉ của hắn, dường như không phải kiểu cha mẹ bảo thủ.

Thậm chí hắn còn bắt đầu ảo tưởng đến một ngày hắn sẽ cưới Tú Tú về nhà, sau đó đường đường chính chính trở thành phu quân nàng, nàng sẽ là người vợ được hắn cưới hỏi đàng hoàng. Bọn họ sẽ là đôi vợ chồng hòa thuận, kề vai sát cánh, không bao giờ rời xa nhau nữa.

Nhưng mọi ảo tưởng của hắn đã bị sự trở lại của Kim Sâm phá nát. Mấy ngày nay, hắn lại nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tú Tú, ánh sáng này dường như trở nên sống động, nó mang đến vẻ rực rỡ cho đôi mắt của nàng đồng thời cũng khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn.

Hắn… hắn ghét thứ ánh sáng ấy, bởi vì chúng chỉ rực rỡ khi có Kim Sâm, chỉ có hắn ta, mỗi mình hắn ta mà thôi…

Hắn hận Kim Sâm.

Hắn là một kẻ lý trí, lý trí đến mức ác nghiệt và hà khắc. Vì thế dù có chuyện gì đi chăng nữa hắn cũng không tin Kim Sâm đã thật sự chết đi còn sống lại. Cho dù hắn ta có sống sờ sờ ngồi bên cạnh mình, hắn cũng không tin.

Chỉ còn một con đường nếu hắn muốn kiểm chứng kết luận của mình: Đó là dùng phương pháp cũ giết chết Kim Sâm. Hắn ta đã có thể sống lại một lần, vậy thì chắc chắn là có thể sống lại lần hai. Nếu hắn ta không sống được thì cũng vừa khéo thỏa mãn tâm nguyện của mình.

Mặc dù lặp lại điều này, Tú Tú sẽ đau lòng thêm lần nữa, nhưng bây giờ hết cách rồi.

Nghĩ vậy, bước chân của Kim Dục bỗng kiên định hơn rất nhiều. Hắn siết chặt túi thuốc hơn, nhanh chân tiến về phía trước.

Bóng tối càng lúc càng dày. Nhờ vào ánh trăng mờ nhạt, Kim Dục nhìn thấy hai bóng người đứng trước mặt mình. Bọn họ đang giậm chân, gãi đầu, nhìn cái gì đó ngoài bãi sông.

Kim Dục vốn không định hỏi thăm, nhưng khi hắn đi ngang qua hai người bọn họ thì lại đụng phải một người tình cờ xoay người sang. Gói thuốc trong ngực hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng “bịch” nhỏ nhẹ.

Kim Dục hốt hoảng vội ngồi xổm xuống gom thuốc lại. Khi vừa đứng dậy, hắn bỗng nhìn thấy khuôn mặt của Hình thúc lờ mờ hiện ra trong bóng tối, từng chỗ hóp lại trên khuôn mặt đó đều tràn ngập sợ hãi.

“Hình thúc…” Kim Dục há hốc mồm nhìn Hình thẩm đứng bên cạnh Hình thúc: “Đã tối lắm rồi, hai người còn đứng đây làm gì? Quốc Quân đâu?”

Hình thúc nuốt nước miếng đưa tay chỉ vào bãi sông, giọng nói run run: “Quốc Quân… ở đó”

Kim Dục nhìn ra bãi sông thì thấy một bóng đen đang quanh quẩn bên bờ sông, trông dáng người thì có vẻ đúng là Hình Quốc Quân.

“Quốc Quân ra bờ sông làm gì?” Tim hắn vô cớ thắt lại.

Hình thúc nhìn Kim Dục, mắt ông làm hắn sợ run lên.

“Mấy ngày nay, cứ đến giờ là nó sẽ quay lại nơi đó. Cháu biết không, ba năm trước, đúng vào giờ này nó cũng bị người ta giết chết ở đây”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)