Tân An Quỷ Sự

Chương 595: Con chuột

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi tiễn một tốp hàng xóm đứng hóng hớt ra về, cuối cùng Kim Sâm cũng được ngồi xuống ăn một bữa cơm khuây khỏa. Tú Tú và hai vợ chồng già Kim gia đều đang làm việc trong bếp. Kim Dục cầm một vò rượu ngon, ngồi bên cạnh Kim Sâm rót cho mình và hắn ta mỗi người một chén đầy“Đại ca, đệ kính huynh”

Hắn bưng chén lên uống trước, sau đó lau mép, nhìn Kim Sâm mà cười.

“Thằng nhóc này, mấy năm không gặp, đệ đã trưởng thành rồi, biết uống cả rượu rồi cơ đấy. Nhớ hồi đó, đệ mới cao tới bả vai ta, ta mới lấy đũa chấm chút rượu đút cho đệ mà đệ cũng có thể lăn ra ngủ suốt buổi chiều”

Kim Sâm cười hào sảng với em trai mình rồi nhanh chóng đưa chén rượu đến bên môi nốc sạch. Uống xong hắn ta chép miệng mấy cái, khẽ nhăn mũi khen: “Rượu ngon, chỉ có điều đã lâu rồi ta không uống, mới uống có một chén mà bụng nóng hừng hực rồi”

Kim Dục vội vàng gắp thức ăn vào đĩa nhỏ của hắn ta: “Đại ca vừa về được mấy ngày, một thời gian nữa là quen ấy mà, đến lúc đó trai tráng trong thôn không ai uống lại huynh”

Kim Sâm vừa ăn thức ăn vừa nheo mắt nhìn thằng em mình: “Thằng nhóc này đọc nhiều sách, miệng lưỡi cũng biết nịnh hơn rồi, không uổng công cha mẹ và tẩu tử của đệ cực khổ nuôi đệ ăn học. Sao, khi nào chuẩn bị tham gia thi? Ta nghe tẩu tử đệ nói, lúc đi học đệ là hạt giống tốt, mai này đệ thi được Tiến sĩ quay về cũng coi như là vinh quang cho nhà họ Kim chúng ta rồi”

Kim Dục khoát tay lia lịa: “Đại ca đừng trêu đệ nữa, đệ cũng coi như học được trong thôn chúng ta, nhưng ngoài đó nhân tài đầy rẫy, đệ cũng chỉ giống gốc hành kia thôi”

Nghe vậy, Kim Sâm buông đũa, hắn nhìn Kim Dục với ánh mắt khó hiểu: “Tiểu Dục, đệ… không muốn đi thi, không muốn làm quan? Hay đệ sợ không ai chăm sóc cho cha mẹ và tẩu tử đệ nên đệ mới cố ý ở lại. Nếu đệ đang băn khoăn điều này thì bây giờ đệ có thể yên tâm rồi đấy, đại ca đã về, ta sẽ xử lý mấy chuyện này. Còn đệ cứ lo học cho giỏi, đừng bận tâm tới những thứ khác”

Kim Dục cười gượng: “Đại ca, huynh nói đi đâu vậy, đệ chỉ cảm thấy mình thích hợp ở nhà thôi. Sau này đệ sẽ làm tiên sinh dạy học, cưới một người vợ hiền huệ như tẩu tử rồi trải qua một cuộc sống bình đạm. Đệ không có chí hướng cao xa, đủ ăn đủ mặc là được, huynh không cần nhọc lòng cho đệ đâu, thay vì vậy huynh nên nghĩ đến mình nhiều hơn”

Kim Sâm nhìn Tú Tú trong phòng bếp, hắn ta gãi đầu cười khà khà: “Ta chẳng có gì phải lo lắng cả, đã ba năm rồi mà tẩu tử của đệ vẫn đối xử với ta như xưa. Ta rất thỏa mãn, được ở bên nàng ấy như thế này là quá tốt rồi”

Ánh mắt Kim Dục tối dần đi, hắn nhìn miếng đậu hũ trong đĩa rồi kẹp nó tan nát, một lát sau hắn mới do dự hỏi: “Đại ca, huynh… không sợ thật sao?”

“Sợ? Sợ cái gì?”

“Chết đi sống lại, không phải hiếm thấy mà là trước giờ chưa từng xảy ra. Mấy ngày nay, đệ lật hết điển tịch cũng không thấy ghi lại trường hợp nào như vậy. Nhưng ca à, huynh… vả cả Quốc Quân, hai người đều đã thực sự sống lại, điều này thực sự… thực sự đã vượt quá tầm hiểu biết của đệ”

Kim Sâm đặt đũa xuống, hắn ta thở dài rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Dục à, từ nhỏ đệ đã có nhiều tâm sự và cũng có rất nhiều cách suy nghĩ, đây vừa là sở trường lại vừa là nhược điểm của đệ. Đại ca cảm thấy, có một số việc nếu đã nghĩ không ra thì thôi dẹp đi đừng nghĩ nữa, dù sao kết quả thế này cũng tốt mà, cả nhà chúng ta đã có thể đoàn tụ thì cứ sống yên ổn qua ngày thôi, đừng nghĩ những thứ vớ vẩn nữa”

Kim Dục vẫn nhíu mày, hắn rót thêm rượu vào hai chén rồi cùng uống với Kim Sâm, xong mới hỏi khẽ: “Ca, mấy ngày huynh chết, huynh có nhớ chuyện gì xảy ra không?”

Kim Sâm đang định trả lời thì Tú Tú bưng một mâm gà xào đến bên bàn. Nàng đặt món ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kim Sâm, hai tay xoắn xuýt, ánh mắt sợ hãi: “Sao, sao lại nói đến chuyện này? Có gì không ổn à?”

Kim Sâm nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, cười nói với Kim Dục: “Đó, ta đã bảo đệ đừng nhắc tới chuyện này, không lại dọa tẩu tử đệ. Đệ không biết đâu, hôm tỉnh dậy từ phần mộ của mình, ta bị chôn kín đến mức thở không nổi, lúc ấy ta cố gắng đào bới loạn xạ, không ngờ, không đào được phần mộ của mình ra mà thiếu chút nữa đào sang phần mộ bên cạnh. Cũng may tẩu tử đệ nghe thấy tiếng động bèn nhặt cái cuốc lên cạy đất ra, chứ không ta chết ngộp mất. Được rồi, bây giờ mọi thứ đã qua, chúng ta chỉ cần nhìn về phía trước, còn đâu hãy để nó trở thành dĩ vãng đi”

Nói xong, hắn ta vừa há miệng với Tú Tú vừa chỉ vào mâm gà còn nóng hôi hổi trên bàn. Tú Tú cười ngượng ngùng, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng hắn ta, sau đó nàng liếc hắn ta một cái rồi đi vào phòng bếp.

Kim Dục dõi theo bóng lưng yểu điệu của nàng ta, đôi mắt dần đen lại. Hắn cũng gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng rồi cười khẩy nói: “Tẩu tử thật tốt với đại ca, có lẽ là trời cao rủ lòng thương xót cho tình cảm của tẩu ấy nên mới giúp đại ca sống lại lần nữa”

***

Sau bữa cơm tối, Kim Dục đi ra ngoài. Hắn đi rất gấp, có mấy lần còn để rớt giày vì bị vấp trên con đường đất gồ ghề, hắn lại phải sờ soạng trong bóng tối mới tìm được giày mà mang vào.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn chạy tới trước khi cửa hiệu thuốc nghỉ bán.

Chưởng quầy của hiệu thuốc vẫn là người đàn ông trung niên mập mạp ba năm trước, song bây giờ Kim Dục đã cao lớn như một trưởng thành nên khi nhìn thấy hắn, ông ta hoàn toàn không nhận ra.

Kim Dục lau mồ hôi lạnh sau gáy rồi bước vào hiệu thuốc. Chưởng quầy thấy có khách tới, vội vàng chào đón: “Vị công tử đây, muốn bốc thuốc à?”

Thấy Kim Dục không trả lời, ông ta lại hỏi tiếp: “Ai trong nhà bị bệnh? Triệu chứng gì? Có được thầy lang kê thuốc không?”

Kim Dục vẫn không trả lời. Ánh nến lập lòe làm gương mặt hắn lúc sáng lúc tối, trông hơi quái dị.

“Vị công tử này…” Ông chủ không nhịn được nữa: “Bây giờ bọn ta sắp đóng cửa rồi, cậu có mua hay không?”

“Nhà có chuột thì nên dùng thuốc gì?” Kim Dục thở hồng hộc hỏi một câu.

“Chuột?” Ông chủ nghe xong bèn xoay người lại, mở một ngăn kéo nhỏ dưới góc phải của tủ trăm hộc ra, dùng muỗng đồng xúc mấy muỗng bột màu trắng, cho vào tờ giấy vàng, sau đó gói kỹ: “Đây, lấy cái này về, vẩy vào những nơi con chuột thường chạy qua, đảm bảo sau ba ngày trốc tận rễ, diệt sạch toàn ổ. Nhưng mà, thuốc này là kịch độc, cậu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được cho trẻ con ăn”

Kim Dục cầm gói giấy vàng lắc nhẹ mấy cái, tiếng “lạo xạo” của thứ bột trong giấy làm tim hắn đập thình thịch.

“Thứ này hiệu nghiệm không?” Hắn hỏi.

“Không hiệu nghiệm á? Đừng bảo con chuột, con cọp ăn nửa túi cũng chết queo” Ông chủ có vẻ mất kiên nhẫn, ông ta liếc nhìn Kim Dục: “Công tử, cậu mang về thử xem, nếu không có tác dụng thì trả lại cho ta, ta cũng hoàn tiền lại cho cậu, không lấy một văn”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)