Khi những ngôi mộ thưa thớt xuất hiện trước mặt Kim Dục, cuối cùng hắn cũng dừng bước, hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn thở ra một hơi khói trắng rồi liếm đôi môi khô khốc, sau đó tiếp tục cất bước, chạy về phía ngôi mộ ở phía NamĐó là mộ của Kim Sâm, tuy không đẹp cho lắm nhưng do chính tay hắn xây dựng. Lúc nào trên mộ cũng có hoa tươi, ngay cả những ngày đông lạnh thấu xương này cũng có hoa mai trắng đỏ làm bạn. Đó là Tú Tú đặt lên. Nàng ta luôn nói rằng đại ca đệ là một người thích cười và thích náo nhiệt như vậy, nằm ở nơi này quá tịch mịch. Toàn bộ nơi này toàn là đất vàng, không có màu sắc khác nên rất không không phù hợp với chàng ấy.
Thế nên, cứ cách vài ngày, nàng ta lại bẻ một cành hoa rồi cắm ở trước mộ, để chúng có thể làm bạn với Kim Sâm.
Nghĩ tới đây, Kim Dục vọt tới trước ngôi mộ, sau đó hoảng hốt nhìn lên trên: Cũng may, cành mai hồng kia vẫn còn. Tuy cánh hoa đã bị gió thổi chẳng còn mấy mảnh, nhưng cành cây vẫn cắm bên trên ngôi mộ, ngoan cường chống lại rét lạnh và gió lớn quấy nhiễu.
Kim Dục thoáng yên lòng: Tốt quá, mộ của đại ca vẫn còn nguyên, không hề bị đào bới. Hắn cứ tưởng Tú Tú sẽ nhẹ dạ tin theo lời của Quốc Quân mà liều lĩnh đào Kim Sâm ra. Bây giờ xem ra, nàng ta còn chưa điên đến mức này.
Cuối cùng mặt trăng cũng ló ra từ sau những đám mây, chiếu xuống ánh sáng bạc mờ nhạt lên mộ của Kim Sâm, tăng thêm chút màu sắc thần bí cho nó.
Kim Dục nhìn cành cây trơ trụi phía trên, nặng nề thở ra một hơi rồi chuẩn bị rời đi. Thế nhưng hắn lại nghe thấy tiếng rên rỉ.
Âm thanh này là của Tú Tú, hắn đã quá quen thuộc rồi. Chỉ là hiện giờ trong tiếng kêu của nàng ta chứa đựng một chút đau đớn và cả một chút kìm nén ngọt ngào. Đây là âm thanh mà hắn chưa từng nghe thấy.
Kim Dục cảm thấy trái tim mình bị nắm chặt. Tuy hắn vừa tròn mười bảy tuổi, chưa từng nếm trải chuyện nam nữ nhưng hắn cũng đoán được tiếng rên rỉ kia là thế nào. Hắn cắn chặt môi: Tại sao nàng ta lại ở đây? Tại sao lại lén lút rời khỏi nhà một mình? Chẳng lẽ nàng ta bí mật lừa gạt bọn họ chuyện gì ư? Chẳng lẽ sự trung trinh cương liệt của nàng ta mấy năm nay đều là giả?
Kim Dục nhìn về phía âm thanh truyền đến: Sườn núi nhỏ cách ngôi mộ không xa. Bởi vì nơi đó nằm bên cạnh ngôi mộ, lại ở chỗ râm âm u ẩm ướt, không có một ngọn cỏ nào thế nên bình thường rất ít người đi qua. Nếu có người muốn yêu đương vụng trộm, nơi đó quả thật là một lựa chọn tốt.
Thế nhưng, vụng trộm ngay bên cạnh ngôi mộ của chồng sao? Chuyện này đúng là không hợp với đạo làm người.
Nghĩ tới đây, Kim Dục lập tức dập tắt chút do dự trong lòng. Hắn quay đầu lại, rón rén đi về phía sườn núi kia.
Càng tới gần, âm thanh của Tú Tú truyền vào tai hắn càng rõ ràng hơn, ngọt ngào dính dính khiến trong lòng Kim Dục nổi lên một ngọn lửa, dường như máu trong người hắn đều bị ngọn lửa này thiêu đốt.
Hắn nắm chặt nắm đấm, cố gắng đè cơn tức giận trong lòng xuống, nhưng bước chân lại càng lúc càng không chịu nghe sai khiến mà cứ đi từng bước từng bước. Tiếp đó, hắn bỗng bất chấp chạy về phía hai bóng người kia: Đúng vậy, người sai không phải là hắn mà là Tú Tú. Tẩu tử đã thủ tiết ba năm, nếu nàng ta làm ra chuyện này thì hắn cũng không cần phải lo lắng cho mặt mũi của nàng ta. Hắn muốn nhục mạ nàng ta, lột toàn bộ lớp áo trinh liệt trên người nàng ta xuống, làm cho từ nay về sau nàng ta không thể ngẩng đầu trước mặt mình nữa.
Cuối cùng hắn đã đi đến trước mặt hai người đang thân mật với nhau.
Tú Tú nằm dưới, nàng ta nhắm mắt lại, trên gương mặt đỏ ửng mang theo chút đau khổ ngọt ngào.
Gian phu mà nàng ta che giấu nằm ở trên. Cơ bắp trên lưng nam nhân tràn trề sức sống, bị mồ hôi và ánh trăng thấm vào phát sáng, làm cho Kim Dục gầy yếu có chút mặc cảm.
Hai người bọn họ quên mình như vậy, thế nên Kim Dục đứng bên cạnh một lúc lâu mà bọn họ cũng không phát hiện ra.
Mồ hôi sau lưng Kim Dục chuyển từ lạnh sang nóng, rồi lại từ nóng biến thành lạnh, chảy dọc xuống theo sống lưng. Hắn cảm thấy thân thể mình đang run rẩy dữ dội, hai chân mềm nhũn như không thể chống đỡ nổi sức nặng cơ thể. Nếu không có cơn tức giận còn sót lại kia, suýt nữa hắn đã quỳ rạp xuống sườn núi.
Cũng may cuối cùng Tú Tú cũng mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy Kim Dục thì lập tức kêu “A” một tiếng, sợ tới mức rụt đầu xuống bờ vai rộng lớn của nam nhân.
Trong đầu Kim Dục “ong” một tiếng rồi lập tức lấy lại tinh thần. Lúc này hắn không thể yếu đuối. Cho dù không cường tráng bằng nam nhân kia, nhưng chí ít hắn cũng phải biểu hiện một chút.
Vì vậy, hắn bèn nhặt quần áo dưới đất lên rồi ném vào hai người đang trần truồng, sau đó xoay người: “Tẩu tử, tẩu mặc quần áo vào rồi về nhà đi. Ta có lời muốn nói với hắn ta”
Phía sau truyền đến tiếng mặc quần áo, Kim Dục cắn răng, nắm chặt hai đấm, dùng chút lý trí còn lại mà tự hỏi: Hắn nên xử lý tên nam nhân kia thế nào đây, đánh một trận ư? Nhưng thoạt nhìn mình cũng không phải đối thủ của hắn ta, vậy chỉ có thể lấy lý phục người, khuyên hắn ta rút lui thôi. Thế nhưng Tú Tú đã ở góa ba năm, lại không có con với Kim Sâm. Nếu nam nhân kia khăng khăng muốn cưới nàng ta, hình như người làm em chồng như hắn cũng không tiện lên tiếng ngăn cản.
Đang tiến thoái lưỡng nan, sau lưng hắn bỗng vang lên một giọng nói.
“Tiểu Dục”
Kim Dục không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, nhưng tất cả suy nghĩ trong đầu đều bị âm thanh này đánh tan. Hắn đứng đờ ra tại chỗ, nắm đấm siết chặt chậm rãi mở ra, trước mắt như bị che phủ bởi một tầng sương trắng khiến cảnh vật xung quanh trở nên mông lung, tựa như đang trôi dạt trong một giấc mơ xa xôi không chân thật.
“Bộp”
Bả vai bị một bàn tay to có lực vỗ một cái, kéo Kim Dục từ hư ảo quay về hiện thực.
“Tiểu Dục” Giọng nói kia kề sát bên tai hắn, bên trong hàm chứa chút xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là nhớ nhung sâu sắc: “Là ta, ta… ta và tẩu tử của đệ đã nhiều năm không gặp, nên… khiến đệ chê cười rồi… Cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh. Ta nghe tẩu tử đệ nói, mấy năm nay đệ vừa phải đọc sách, vừa phải chăm sóc mọi người. Thật sự quá vất vả cho đệ rồi. Nhưng hiện giờ đại ca đã quay về, đệ có thể buông gánh nặng trên vai xuống, chỉ cần nghiêm túc học hành là được. Còn những chuyện khác thì cứ giao cho ta đi…”
Kim Dục vẫn đứng ngẩn ngơ không nhúc nhích. Nhưng lần này là vì hắn khiếp sợ mà không dám quay đầu lại.
Hắn sợ đến mức cả người rét run: Người mình gọi là “đại ca”, người đã chết suốt ba năm kia, người khiến Tú Tú nhớ mãi không quên ba năm, tại sao… tại sao đột nhiên trở lại?
Chính hắn đã tận mắt nhìn thấy hắn ta đau khổ qua đời, tận mắt nhìn thấy vẻ hồng hào trên mặt hắn ta biến mất, nhìn thấy thân thể hắn ta dần cứng lại trong tiếng hét sợ hãi của Tú Tú.
Hắn ta… sao có thể sống sót trở về?