Tân An Quỷ Sự

Chương 593: Đào

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt Hình Quốc Quân cứng đờ: “Đúng vậy, quả thực là ta bò ra từ mộ của mình”Nói xong câu đó, thấy mọi người đều không nói lời nào mà chỉ ngơ ngác nhìn mình, Hình Quốc Quân bèn xấu hổ mỉm cười: “Tiểu Dục, thật ra ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hình như ta ngủ một giấc thật dài, sau đó tỉnh lại. Ta biết rất hoang đường, thế nhưng sự thật chính là như vậy. Hiện giờ ta đã sống lại, khỏe như vâm đứng trước mặt các ngươi. Các ngươi… cũng không thể vì sợ hãi mà… chôn ta lại một lần nữa”

“Quốc Quân, ngươi nói gì thế? Sao chúng ta có thể…”

Kim Dục chưa kịp dứt lời đã bị Tú Tú cắt ngang. Nàng ta vui mừng nhìn Hình Quốc Quân, đôi mắt to sáng bừng lên, khuôn mặt cũng phiếm hồng vì hưng phấn: “Quốc Quân, lúc đệ ngủ có nghe thấy có người gọi mình không? Gọi đệ mau chóng trở về, mọi người đang sốt ruột chờ đệ”

Hình Quốc Quân gãi đầu, cười gượng vài tiếng: “Không có, đệ chỉ cảm thấy đột nhiên có một hơi thở quay về lại trong lồng ngực. Đệ gấp gáp muốn phun nó ra, thế nên… cứ tỉnh lại như vậy”

Tú Tú hơi thất vọng, nhưng rất nhanh nàng ta đã phấn chấn trở lại. Trong mắt nàng ta không chỉ ngấn lệ mà còn chứa đầy hy vọng. Nàng ta nhìn Hình Quốc Quân: “Dù thế nào thì đệ cũng đã khỏe mạnh sống lại, như vậy là đủ rồi, không uổng công ta chờ đợi”

Sáu chữ phía sau đương nhiên không phải nàng ta nói với Hình Quốc Quân. Kim Dục nghe thấy thì trong lòng bỗng lo lắng, ngoài ra còn xen lẫn chút gì đó không thể nói rõ. Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tú Tú, cuối cùng hắn vẫn nén nỗi lo lắng này xuống, không nói ra.

***

Sau khi đưa Hình Quốc Quân đến cổng thôn, Kim Dục đón ánh tà dương đi về. Nhưng mỗi một bước của hắn đều giống như giẫm lên bông, như đang ở trong giấc mơ.

Hình Quốc Quân thật sự đã sống lại, vừa rồi mình nói chuyện với hắn ta cả một quãng đường. Hắn ta vẫn giống như trước kia, hoạt bát sáng sủa và nói nhiều hơn bất cứ ai. Hắn ta chân thật như vậy, mặt cũng hồng hào khỏe mạnh. Nếu không phải chân bị trẹo, hắn tin rằng Hình Quốc Quân còn có thể trèo cây.

Nhưng ba năm trước, hắn ta thật sự đã chết rồi. Năm đó, hắn ta bị phát hiện chết ở bên cạnh một cái mương nước, cổ bị lưỡi dao sắc bén cắt, máu gần như đã chảy hết. Hơn nữa bởi vì trời nóng nên trên người hắn ta nổi lên đầy mạch máu màu tím sậm, trông rất ghê người.

Một người đã chết, tại sao ba năm sau lại sống lại?

Chuyện này hoàn toàn vượt quá nhận thức của Kim Dục, cũng vượt qua giới hạn trí tưởng tượng của hắn. Cho nên thậm chí hắn còn không thèm quan tâm lễ nghĩa mà hỏi Hình Quốc Quân một vấn đề: Rốt cuộc ngươi bị ai giết chết?

Hình Quốc Quân hơi sửng sốt, sau đó nói với hắn ba chữ: Ta không biết.

“Không biết? Chuyện khi còn bé mà ngươi còn có thể nhớ rõ, tại sao một vấn đề quan trọng như vậy lại không nhớ được?” Hắn liều mình truy hỏi.

Hình Quốc Quân nở nụ cười: “Tiểu Dục, không phải ta không nhớ rõ, chỉ là ngày đó ta đang vui vẻ bắt ếch ở bờ sông thì bỗng cảm thấy sau gáy tê rần, sau đó không biết gì nữa. Ấn tượng cuối cùng của ta là mình bị kéo đi về phía trước. Khi đó, những ánh sao đầy trời tựa như vô số con mắt chớp nháy với ta như mọi ngày, nhưng ta biết đây có thể là lần cuối cùng ta nhìn sao. Tiếp đó, ta hoàn toàn mất đi ý thức. Như vậy cũng rất tốt đúng không, ít nhất thì ta không phải chịu đau đớn khi chết”

Lúc Hình Quốc Quân nói những lời này, vẻ mặt hắn ta vô cùng thản nhiên nên Kim Dục cảm thấy hắn ta không nói dối. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng hoảng hốt, bởi điều này cũng có nghĩa là Hình Quốc Quân trước mặt chính là Hình Quốc Quân trước kia, không phải là người có dáng vẻ giống. Hơn nữa, ngoài chuyện này ra, những chuyện khác hắn ta đều nhớ rất rõ, ngay cả Kim Dục thích cô nương nào hắn ta cũng biết.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Dục càng thêm hoảng hốt, ngay cả lời chào hỏi mấy người hàng xóm, hắn cũng làm như không thấy, chỉ chạy một mạch về nhà.

Về tới viện và ngửi thấy mùi cơm thơm lừng, trong lòng hắn mới bình tĩnh lại một chút, dường như hắn đã quay lại hiện thực, cái hiện thực mà hắn đã xa cách nửa ngày.

Hắn hô vọng vào trong nhà: “Tẩu tử, có thể ăn cơm chưa? Đệ đói rồi”

Nhưng người đi ra từ trong bếp không phải Tú Tú mà là Kim lão thái thái. Bà ta bưng cơm đến trước mặt Kim Dục rồi cười nói với hắn: “Cơm trưa cũng ăn không ít mà, sao lại đói bụng nhanh thế?”

Kim Dục không trả lời, hắn liếc nhìn vào trong bếp: “Mẹ, tẩu tử đâu rồi ạ? Bình thường đều là tẩu ấy nấu cơm mà, sao hôm nay không thấy tẩu ấy đâu vậy?”

Kim lão thái thái vừa gắp thức ăn cho hắn vừa nói: “Buổi chiều, sau khi con đi không bao lâu thì tẩu tử của con cũng ra ngoài. Nhưng cũng đúng, tới giờ này rồi, trời cũng sắp tối, sao con bé còn chưa về nhỉ? Trước kia nó có bao giờ như vậy đâu”

Kim Dục buông bát cơm xuống, trái tim hắn bỗng đập mạnh vài cái, rung động đến mức lồng ngực đau nhói. Hắn chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài với dáng vẻ cau mày, lòng đầy tâm sự. Ra đến ngoài, bước chân của hắn lập tức nhanh hơn, hắn cũng không để ý tới tiếng gọi của Kim lão thái thái ở phía sau, lao ra khỏi nhà.

***

Hắn mới chạy dọc theo con đường nhỏ trong cánh đồng được một nửa thì sắc trời đã tối. Hôm nay là mùng một nên mặt trăng chỉ là một hình lưỡi liềm dài nhỏ, hơn nữa còn ẩn sau những đám mây đen, khó mà tìm thấy.

Kim Dục chạy lâu như vậy, hắn đã mệt đến mức không ngừng thở hổn hển. Nhưng hắn vẫn không dám dừng bước, bởi trong lòng hắn tràn ngập một loại cảm giác còn nồng đậm hơn sự mệt mỏi rất nhiều, cảm giác đó thúc giục hắn chạy về phía trước, cho dù phổi sắp nổ tung cũng không dám dừng lại.

Đó chính là sự sợ hãi. Đúng vậy, từ khi Kim Dục nghe nói không tìm thấy tẩu tử, nỗi sợ hãi lập tức chui vào cơ thể hắn từ khắp bốn phương tám hương.

Bởi vì hắn đoán được nàng ta muốn làm gì. Ánh mắt nàng ta nhìn Hình Quốc Quân hôm nay không giống với bọn họ, bên trong đó tràn ngập vui mừng và hy vọng, giống như đi tới tận cùng bóng tối và được nhìn thấy ánh sáng bình minh vậy.

Lúc ấy, tuy trong lòng cảm thấy bất thường nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi phát hiện nàng ta không có ở nhà như thường mọi hôm, phỏng đoán của Kim Dục đã được chứng thực. Thế nên hắn mới bất chấp lao ra khỏi nhà và chạy tới nghĩa trang.

Hắn muốn ngăn cản nàng ta, nhất định phải ngăn cản nàng ta. Kim Sâm đã chết lâu như vậy, đã không còn hài cốt, sao nàng ta có thể đào hắn ta ra được?

Không, hắn tuyệt đối không cho phép nàng ta đào đại ca lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)