Tân An Quỷ Sự

Chương 590: Đồng hành

Chương Trước Chương Tiếp

Thôi Giác cố gắng rút cây bút phán quan ra một lần nữa, nhưng đầu bút chưa kịp nhô ra thì đã bị bức ép lui về“Công cái tam phân quốc. Danh thành Bát trận đồ*”

(*) “Công lớn trùm khắp, nước chia làm ba. Nổi danh trận đồ Bát quái” Đây là bài thơ Bát trận đồ nổi tiếng của Đỗ Phủ.

Yến Nương chậm rãi nói ra câu thơ này, hai mắt hơi híp lại. Nàng tập trung vào trận pháp do bùn đất và băng tuyết tạo thành ở phía trước: “Đại trận bao tiểu trận. Đại doanh bao tiểu doanh. Ngung lạc câu ngay cả. Khúc chiết tương tối. Ngoài tròn trong vuông, dịch tiến nan ra*” Ta nhớ năm đó, Khổng Minh tiên sinh đã dùng trận pháp này để vây khốn Lục Tốn và chống lại mười vạn binh sĩ hùng mạnh. Hôm nay, chúng ta lại sử dụng trận pháp này để bao vây Thôi Phủ quân và ngăn chặn ông ta dắt Trình Mục Du xuống âm phủ”

(*)Trận pháp lớn bao quanh trận pháp nhỏ, doanh trại lớn bao bọc doanh trại nhỏ, các góc được nối kết với nhau thành hình lưỡi câu, ngoằn ngoèo và đối lập. Ngoài tròn trong vuông. Tiến vào thì dễ nhưng đi ra thì khó.

Nghe nàng nói vậy, Hữu Nhĩ và Tấn Nhi vỗ tay tán thưởng. Thậm chí Hữu Nhĩ còn trèo lên một cây đại thụ bên cạnh, dùng tay che nắng và nhìn vào trong trận pháp. Nó vừa quan sát vừa báo cáo kết quả: “Ông ta lại đụng phải lá chắn rồi. Buồn cười chết đi mất! Thôi Phủ quân này đã thống lĩnh hàng ngàn hàng vạn yêu ma quỷ quái dưới âm phủ, thế mà không ngờ hôm nay lại bị mắc kẹt trong trận pháp này. Này! Các người nhìn ông ta kìa, sắc mặt đã tái mét cả rồi. Cái mặt đó càng lúc càng thêm xấu xí!”

Tấn Nhi bị miêu tả sinh động của Hữu Nhĩ chọc cười thành tiếng, ngay cả Yến Nương cũng mỉm cười, chỉ có Khổng Chu là hơi nghiêm túc và chăm chú. Hắn ta tiến lên một bước, ghé sát vào tai Yến Nương rồi nói nhỏ: “Cô nương! E rằng Thôi Phủ quân muốn bắt Trình Mục Du đi là vì muốn Trình Mục Du trở thành phán quan kế tục. Âm phủ không thể một ngày vắng chủ. Lần này nếu Thôi Giác trở về công cốc, tuy tính mạng của Trình Mục Du sẽ được cứu nhưng hậu quả sẽ vô cùng khó lường”

Yến Nương ngưng cười và suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cụp mắt xuống và trầm giọng nói: “Cho dù ông ta làm thế này không phải vì ích kỷ thì cũng không thể ép buộc người khác xuống âm phủ làm quan được. Khổng Chu, ngươi là nghĩa sĩ từ thời Xuân Thu nên khi hành động luôn lấy đại cuộc làm trọng. Còn ta thì chỉ có thể nghĩ tới những chuyện trước mắt và quan tâm tới ngần ấy người thôi. Chỉ cần bọn họ đều mạnh khỏe thì ta sẽ không hề hối tiếc”

Khổng Chu nhìn sườn mặt của nàng suốt một lúc lâu, cuối cùng mới nặng nề gật đầu rồi đáp: “Khổng Chu hiểu ý của cô nương. Kiếm Thừa Ảnh sẽ canh giữ phía trên trận pháp và ngăn chặn Thôi Giác đào thoát. Đợi đến khi ông ta kiệt sức thì chúng ta sẽ ép buộc ông ta giao nộp hồn phách của Tưởng Tích Tích”

Yến Nương thoáng nhìn lên không trung. Bây giờ chân trời đã hơi hửng sáng, chưa đến nửa canh giờ nữa thì mặt trời sẽ mọc lên từ hướng đông. Nàng khẽ mỉm cười rồi nói: “Tuy Thôi Giác là địa quân nhưng cũng không khác gì trăm loài yêu ma. Ông ta cũng sợ nhất là ánh sáng mặt trời. Ta nghĩ không bao lâu nữa ông ta sẽ cầu xin chúng ta buông tha thôi”

***

Trình Mục Du đi theo phía sau Thôi Giác rồi chậm rãi đi về phía trước. Thôi Giác nóng lòng như lửa đốt nhưng Trình Mục Du lại rất bình tĩnh và vững vàng. Trong khi người trước mặt liên tục đập vào tường thì Trình Mục Du lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“Hà tất gì phải làm thế? Ngài đã đụng phải vách tường mấy lần rồi, đừng cố chấp một cách mù quáng nữa. Bát trận đồ này do Gia Cát Khổng Minh sáng tạo ra. Trong trận có trận, trong đội quân có đội quân; trước là sau mà sau cũng là trước; phía trước không có đường chạy nhanh, phía sau không có đường rút lui cấp bách; bốn đầu tám đuôi, khắp nơi đều là khởi đầu; địch xông vào bên trong thì hai đầu quân sẽ ứng phó; đầu đuôi tương xứng, ẩn hiện khó lường. Cho dù ngài là địa quân cao quý thì cũng không thể thoát khỏi trận pháp kỳ dị này”

“Mặt trời sắp mọc rồi! Nếu cứ tiếp tục cầm cự thế này thì e rằng ngài sẽ khó bảo toàn chính mình. Chi bằng ngài hãy cầu xin phu nhân của ta khoan dung rồi trả ta và Tích Tích lại cho Trình gia. Phu nhân của ta là một người tuy nói năng cứng rắn nhưng lòng dạ lại hiền lành. Nếu nàng thấy ngài thành khẩn xin tha thì sẽ chừa cho ngài một con đường sống để thoát ra, thể xác và linh hồn của ngài cũng sẽ không bị tổn hại”

Lời nói của Trình Mục Du thoạt nghe có vẻ đang ân cần khuyên nhủ và an ủi nhưng thật ra lại đang gây áp lực cực lớn cho Thôi Giác. Thôi Giác vốn đang nóng lòng, sau khi nghe Trình Mục Du nói vậy thì ông ta lại càng trở nên nóng nảy hơn. Cuối cùng, ông ta không thể không quay đầu lại và quát Trình Mục Du im lặng.

Trình Mục Du thuận theo và không nói gì nữa, nhưng từ tiếng rống giận của Thôi Giác, hắn có thể phát hiện sự lo lắng của đối phương. Sự lo lắng này khiến Trình Mục Du vui mừng khôn xiết, bởi vì hắn biết rằng vị phán quan chốn âm phủ này sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Quả nhiên đúng như Trình Mục Du dự đoán. Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên ở thôn Ngu Sơn, Thôi Giác cuối cùng cũng dừng lại. Ông ta thở dài một hơi từ tận đáy lòng, vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài vừa nói ba chữ: “Ta thua rồi!”

Không lâu sau, giọng nói trong trẻo của Yến Nương truyền vào từ bên ngoài trận pháp. Nhưng nàng vừa lên tiếng thì đã chọc Trình Mục Du suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Phủ quân đại nhân đừng nản lòng! Tuy trận pháp này hơi phức tạp nhưng nếu ngài cố gắng hơn nữa thì có thể thành công đấy. Sao ngài không thử lại một lần nữa đi?”



“Ta không thử nữa! Trận này ta thất bại rồi. Thôi mỗ xin nhận thua, tuyệt đối sẽ không bắt Trình đại nhân nữa”

Yến Nương vẫn không chịu buông tha: “Ồ, vậy còn Tưởng cô nương và Tinh Vệ thì sao? Phủ quân đại nhân định khi nào sẽ trả linh hồn của họ về?”

Thôi Giác sờ trong ống tay áo của mình vài lần rồi lấy một ngôi miếu nhỏ cỡ lòng bàn tay ra: “Ta có mang theo miếu Quảng Thái đây. Bây giờ ta có thể trả hồn phách của Tưởng Tích Tích trở về cơ thể ngay lập tức”

Trình Mục Du cong môi: “Hóa ra hồn phách của Tích Tích vẫn luôn ở bên cạnh phủ quân! Thế mà vừa rồi ngài lại lừa tại hạ, nói rằng ngài chỉ có thể thả hồn phách của Tích Tích sau khi trở về âm phủ”

Thôi Giác vội vàng quay đầu lại, ánh sáng trong mắt ông ta càng lúc càng nóng rực như thể đang che giấu một ngọn lửa giận khó kiểm soát. Nhưng rất nhanh sau đó, hai ngọn lửa hận đã vụt tắt. Ông ta nhìn Trình Mục Du và khẽ nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Ta đường đường là một địa quân, sao có thể tùy ý đoạt tính mạng của nàng ta được? Ta chỉ là nói đùa thôi, Trình đại nhân đừng để trong lòng”

Ông ta vừa nói xong thì một làn khói trắng chợt bay ra ngoài từ ô cửa nhỏ trong miếu Quảng Thái, một lúc sau thì biến mất trong không trung. Cùng lúc đó, sợi tơ hồng trên thắt lưng của Trình Mục Du cũng được thu lại và quay về tay Thôi Giác, sau đó biến thành một đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi.

“Phu nhân, thời gian đã đến! Âm phủ không thể một ngày vắng chủ. Nếu nàng không muốn làm khó Thôi phủ quân thì hãy thả ông ta đi đi”

Trình Mục Du hướng về phía bên ngoài rồi hô lên. Ngay khi hắn dứt lời thì kiếm Thừa Ảnh cũng thu lại ánh sáng lạnh lẽo. Nó xoay một vòng trên không trung rồi trở về tay Khổng Chu. Thấy kiếm Thừa Ảnh biến mất, Thôi Giác lập tức bật nhảy lên cao. Ông ta nhẹ nhàng đứng trên đống tuyết và nhìn về phía bốn người bên ngoài trận pháp.

“Hôm nay bản lĩnh của ta thua kém người khác, lại thua trong tay các người nên cũng không có gì để phân bua. Chỉ có điều, tuy các người đã cứu được tính mạng của Trình Mục Du nhưng lại khiến âm phủ mất đi một vị địa quân thích hợp nhất. Nếu sau này có một ngày quỷ quái hoành hành và làm hại tứ phương thì đó chính là hậu quả tồi tệ do hành động tưởng chừng là lương thiện của các người ngày hôm nay”

Sau khi nói xong, ánh sáng xanh lục trên khuôn mặt xương khô của ông ta dần dần yếu đi, cuối cùng tắt hẳn. Thôi Giác liếc nhìn Trình Mục Du vẫn còn đứng ở trung tâm trận pháp và thở dài một hơi. Cuối cùng, ông ta kéo lê thân xác mỏi mệt và không cam lòng của mình đi về phía con đường Hoàng Tuyền sắp biến mất ở phía trước.

Trình Mục Du ngẩn người nhìn theo Thôi Giác, trong lòng như đang bị một cơn gió to vần vũ. Hắn biết tất cả lời nói của Thôi Giác đều là sự thật, vì vậy Trình Mục Du cảm thấy hơi áy náy và do dự giữa đại nghĩa và tình cảm riêng nhỏ bé.

Thấy bóng dáng của Thôi Giác dần dần biến mất, Trình Mục Du khẽ mấp máy môi vài cái, gần như muốn lên tiếng gọi ông ta quay lại. Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Phủ quân! Xin dừng bước, Khổng Chu nguyện ý đồng hành cùng ngài!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)