Tân An Quỷ Sự

Chương 589: Trận pháp

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy thắt lưng căng chặt, vừa cúi đầu nhìn xuống thì đã phát hiện một sợi tơ hồng đang quấn bên hông rồi từ từ buộc thành một cái nút thắt đẹp đẽ“Đây là những đóa hoa Bỉ Ngạn. Ở chỗ của chúng ta, đâu đâu cũng có loại hoa này. Loài Bỉ Ngạn khi hoa nở thì không có lá, khi có lá thì không nở hoa. Lá và hoa không bao giờ xuất hiện cùng một lúc và sinh sôi cùng thời điểm. Trình Mục Du, từ giờ trở đi, ngươi có thể buông bỏ mọi thứ trên thế gian này và trở thành một phán quan âm phủ công chính nghiêm minh, chẳng còn bị thất tình lục dục quấy nhiễu nữa”

Nói xong, Thôi Giác lập tức kéo sợi tơ hồng và dẫn dắt hắn tiến về phía trước.

Trong lúc di chuyển, Trình Mục Du bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có gì đó không ổn. Mặc dù xung quanh hắn vẫn là một cánh đồng tuyết trắng rộng lớn và mịt mờ nhưng trên nền tuyết lại bỗng dưng xuất hiện rất nhiều bóng đen. Thân hình bọn họ trong suốt nên Trình Mục Du chỉ cần một cái liếc mắt là đã có thể nhìn xuyên qua những cơ thể đó và trông thấy nơi khác. Tuy bọn họ tiến về phía trước một cách chắc chắn với những bước đi thong thả nhưng tất cả đều cùng quy về một hướng như thể đó là đích đến cuối cùng của bọn họ.

Nơi đó cũng sẽ là nhà của chính hắn. Từ nay về sau, trên thế gian này sẽ không còn một người là Trình Mục Du nữa, mà âm phủ lại có thêm một vị phán quan mới nhậm chức.

Tuy nhiên, mặc dù Trình Mục Du có thể kiểm soát sinh tử và khiến chúng quỷ e ngại thì cuối cùng, hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được chân tình của thế gian nữa. Tấn Nhi, Tích Tích và cả nàng đều sẽ xa cách hắn ở hai bên bờ sông.

“Trình Mục Du, ông ta bảo chàng đi thì chàng đi luôn sao?”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau. Cùng lúc đó, những bóng trắng kia cũng bất ngờ biến mất. Hắn phát hiện dưới chân mình đang là băng tuyết đông lạnh tới mức cứng ngắc, mặc dù buốt giá nhưng nó lại tỏa ra ánh sáng trắng lóa dưới ánh trăng.

Trình Mục Du vui mừng khôn xiết. Vội vàng quay đầu lại, hắn lập tức nhìn thấy Yến Nương đang đứng trên một bãi đất cao cách đó vài thước, mà đứng phía sau nàng là Tấn Nhi, Hữu Nhĩ và một nam tử mà hắn không quen biết.

“Cha! Cha không thể đi cùng ông ta được! Ông ta là Thôi Phủ quân đó! Nếu cha cứ rời đi như vậy thì cuối cùng cha sẽ vĩnh viễn không gặp lại Tấn Nhi nữa đâu”

Tấn Nhi hô lên với Trình Mục Du một cách lo lắng. Nếu nam nhân lạ mặt kia không giữ chặt Tấn Nhi thì có lẽ cậu đã sớm lao về phía cha mình rồi.

“Tấn Nhi! Con phải nghe lời Yến Nương đấy” Giọng nói của Trình Mục Du đột nhiên run rẩy. Hắn nhìn Tấn Nhi rồi lại chậm rãi chuyển ánh mắt lên khuôn mặt của Yến Nương: “Ta chỉ có thể đi cùng ông ta thôi, không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên có thể gặp lại hai người lần cuối thì ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi”

Nhưng Trình Mục Du vừa dứt lời thì một chiếc khăn tay phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh đột nhiên bay tới phía trên đỉnh đầu hắn. Nó xoay tròn cực nhanh, càng lúc càng mở rộng như một bàn tay nhẹ nhàng nâng Trình Mục Du bay lên và đưa hắn về phía Yến Nương.

Đương nhiên Thôi Giác vốn đang đứng phía trước sẽ không để hắn rời đi. Ông ta cũng đồng thời kéo sợi tơ hồng để lôi Trình Mục Du về phía mình.

Hai luồng sức mạnh được kích hoạt đồng thời khiến Trình Mục Du treo lơ lửng trên không. Hắn xoay trái rồi lại ngả phải. Thấy Tấn Nhi lo lắng khôn nguôi, Trình Mục Du nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai tay và hận không thể đóng góp một phần sức lực của mình vào thế trận.

Hai bên giằng co không dứt và nhất thời khó phân rõ thắng bại vì sức lực tương đương. Thấy vậy, Yến Nương lập tức liếc về phía sau. Hữu Nhĩ và Khổng Chu nhanh chóng xông lên cùng một lúc. Một người giương nanh múa vuốt, một người thì cầm một thanh kiếm rồi cùng lao về hướng Thôi Giác. Nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần thân thể của ông ta thì đã bị một cây bút phán quan bất ngờ chặn đường. Cán bút kia có màu đỏ tươi, vừa nhỏ bé vừa sắc nhọn, thoạt nhìn chỉ dài hơn chiếc đũa một chút.

Nhưng sau khi bay lượn vài vòng trong không trung, thân bút đột nhiên dài ra khoảng chừng ba thước. Đầu bút sắc bén như sắt thép xẹt qua thắt lưng của Hữu Nhĩ và Khổng Chu. Nếu hai người bọn họ không phản ứng kịp thời thì có thể họ đã bị cây bút này cưa đôi ngay lập tức.

Hai người bị nó nhấc lên cao khiến trọng tâm không ổn định rồi ngã sấp xuống đất từ trên cao. Đang định tiếp tục công kích thì Yến Nương đã ngăn bọn họ lại: “Cẩn thận! Loại pháp khí này trông cực kỳ hung hãn, đừng để nó gây thương tích”

Khổng Chu và Hữu Nhĩ không còn cách nào khác ngoài việc rút lui. Trong khi đó, Yến Nương vừa cau mày vừa nhìn chăm chú vào cây bút dài hơn nửa thân người vẫn đang xoay tròn bên kia. Bàn tay nàng tăng thêm sức mạnh với hy vọng có thể nhanh chóng kéo Trình Mục Du về phía mình.

Nhưng sau khi cây bút phán quan tấn công Hữu Nhĩ và Khổng Chu xong thì nó không hề có ý định dừng lại mà tiếp tục bay thẳng về phía Trình Mục Du. Ngòi bút xoay quanh người hắn và viết một chữ lên chiếc khăn tay.

“Đó là chữ ‘quả’” Tấn Nhi lẩm bẩm: “Ông ta muốn nói rằng nhân quả đều đã được định sẵn nên ông ta sẽ phải đưa cha đi sao?”

Cậu còn chưa nói xong thì chiếc khăn tay bỗng nhiên rách ra thành từng mảnh vụn theo nét chữ. Chúng chậm rãi rơi xuống từ trên người Trình Mục Du rồi lẩn vào giữa đống tuyết, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

“Yến Nương! Khăn tay của người cũng bị ông ta lấy mất rồi…” Tấn Nhi lo lắng đến độ cắn ngón tay: “Phải làm sao bây giờ? Ông ta muốn đưa cha đi”

Quả nhiên như lời cậu nói, Thôi Giác mỉm cười lạnh lùng rồi thu hồi cây bút phán quan vào tay mình. Ông ta liếc nhìn Yến Nương với vẻ khiêu khích rồi mạnh mẽ kéo sợi tơ hồng để lôi Trình Mục Du tiếp tục đi về phía trước.

Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một con đường đầy đá tảng có sương mù dày đặc. Nó vô cùng gập ghềnh, bên trên in đầy dấu chân lớn nhỏ khác nhau. Có dấu chân người, có dấu chân của yêu thú, còn có cả một vài dấu chân không phải người cũng chẳng phải thú và không biết đó là cái gì. Hai bên đường trồng đầy hoa Bỉ Ngạn tạo thành một dải hoa khổng lồ giống như một biển lửa bốc cháy cuồng nộ, trông vừa kiều diễm vừa quỷ dị.

“Đó là đường xuống Hoàng Tuyền! Không được! Chúng ta không thể để bọn họ đi qua đó. Nếu bước qua con đường này thì chàng sẽ thật sự không thể quay lại được nữa”

Giọng nói của Yến Nương hơi run lên. Nàng liếc nhìn Hữu Nhĩ và Khổng Chu rồi khẽ gật đầu với bọn họ. Ba người đồng thời đứng dậy và định đuổi theo Trình Mục Du.

Nhưng bàn tay nàng đột nhiên bị Tấn Nhi nắm lấy. Cậu ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt to tròn toát lên ánh sáng thông minh và sáng láng: “Yến Nương, chúng ta có thể dùng Bát trận đồ để vây hãm ông ta không?”

“Bát trận đồ?” Yến Nương đọc nhẩm ba chữ này theo cậu, đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng rồi nói rằng: “Đúng vậy! Nơi này là một vùng đất hoang, không có nhà ở, hơn nữa còn bị tuyết phủ dày đặc cho nên việc tạo ra một bát trận đồ không khó. Tấn Nhi! Con không hổ danh là Tướng Tinh tái sinh, trong lúc gian nan mà vẫn có thể nghĩ ra một cách hay như vậy”

Nói xong, nàng vội vàng giải thích vài câu với Khổng Chu. Khổng Chu nghe nàng nói xong thì khẽ gật đầu rồi ném kiếm Thừa Ảnh lên không trung.

Chuôi kiếm Thừa Ảnh hướng lên trên và chúc lưỡi kiếm xuống dưới. Nó lấy Thôi Giác làm trung tâm của vòng tròn và chạm khắc một tấm trận đồ xung quanh ông ta. Thanh kiếm sắc bén dị thường. Lưỡi kiếm vừa chạm đất liền đâm vỡ toàn bộ đất đá bên dưới. Chỉ trong chốc lát, một Bát trận đồ hình tròn từ từ lan ra xung quanh Thôi Giác.

Thôi Giác không thể trông thấy kiếm Thừa Ảnh nên chỉ có thể nhìn bùn đất và tuyết trắng xung quanh ông ta tản ra. Chúng chất thành một đống lớn và biến thành những hình thù kỳ lạ. Đợi tới khi Thôi Giác hiểu ra ngọn nguồn sự việc thì ông ta phát hiện mình đang đứng ở trung tâm của một vòng tròn kỳ lạ. Nó được bao quanh bởi tám con đường nhỏ, mỗi một con đường dường như đều dẫn ra bên ngoài trận pháp.

Thôi Giác nhìn phía trước và nhận ra con đường Hoàng Tuyền cách ông ta không xa. Nhưng Thôi Giác không biết con đường nào có thể đưa mình và Trình Mục Du ra khỏi trận pháp kỳ quái này.

Dưới chân không có đường đi nên Thôi Giác đành phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nhưng ngay khi ngửa cổ lên thì ông ta lập tức cảm thấy một luồng không khí lướt qua chiếc mũ cánh chuồn của mình. Hóa ra kiếm Thừa Ảnh vẫn đang canh giữ ở phía trên, chỉ cần Thôi Giác hơi nhón chân lên thì nó sẽ lao tới ngay lập tức và luôn luôn sẵn sàng chặt đầu ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)