Tân An Quỷ Sự

Chương 588: Uy hiếp

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe ông ta nhắc tới Tưởng Tích Tích, lòng Trình Mục Du chợt chùng xuống như vừa bị rơi xuống hố. Hắn bàng hoàng nhìn thẳng vào mắt Thôi Giác, gằn từng chữ một: “Tưởng Tích Tích bị Đằng Hồ giết chết, lẽ nào, các hạ cũng tham gia vào chuyện này sao?”Thôi Giác cười khẩy một tiếng, hai hàm răng hé mở, ánh xanh lập loè bên trong lộ ra.

“Trình Mục Du, ngươi bây giờ có vợ đẹp, con ngoan rồi, nào giống ta năm đó, cô đơn ốm yếu không nơi nương tựa, cứ thế rời bỏ trần gian trong nỗi luyến tiếc. Chính vì thế nên ta mới lấy hồn phách của Tưởng Tích Tích đi và nhốt nàng ta trong miếu Quảng Thái. Nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo ta thì ta sẽ thả nàng ta ra. Tuổi thọ của nàng ta vẫn còn vài chục năm, chắc chắn có thể sống tới đầu bạc răng long. Nhưng nếu ngươi định cãi lại lời ta…” Nói tới đây, Thôi Giác chậm rãi lấy sổ sinh tử và bút phán quan trong ống tay áo to rộng ra, nhẹ nhàng vuốt ve rồi chợt mở ra, cầm bút dừng lại trên trang giấy ố vàng đầu tiên: “Ta sẽ gạch toàn bộ số năm còn lại của nàng ta, để nàng ta vĩnh viễn ở lại miếu Quảng Thái, âm dương cách biệt với ngươi, không bao giờ gặp lại nữa”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm chiếc bút màu đỏ trong tay ông ta, trong mắt chợt dấy lên lửa giận hừng hực, nghiêm mặt nhìn Thôi Giác, nói: “Đường đường là phán quan địa phủ lại vi phạm luật lệ, lợi dụng mạng người để uy hiếp người khác. Thôi Phủ quân, trước đây ta đúng là quá đề cao ngươi rồi”

Thôi Giác dang hai tay ra, khẽ cười khẩy một tiếng: “Nếu ngươi lấy được bút sổ này rồi lên làm phán quan thì ắt có thể lên thiên đình tố cáo ta, ta chắc chắn sẽ nhận tội. Nhưng hiện tại, chỉ cần địa phủ không có quân vương một ngày thì đám quỷ sẽ không có đầu thêm một ngày, hậu quả này ta không thể gánh nổi, đám nhân gian các người càng không thể gánh nổi. Trình Mục Du, phu nhân của ngươi không phải người thường. Ngươi và nàng ta đã trải qua vô số chuyện kỳ lạ với nhau, so với người ngoài thì chắc chắn ngươi sẽ còn hiểu rõ ràng hơn, nếu quỷ môn quan mở, hàng trăm con quỷ ra ngoài thì sẽ hỗn loạn đến mức nào. Để tránh trăm họ lầm than, ta chỉ đành lấy lấy việc công phục vụ việc tư, làm vậy thì sẽ không hối hận, dù bị thiên quân xử phạt thì ta cũng sẽ không hối hận”

Nói tới đây, giọng điệu ông ta chợt trở nên hoà hoãn hơn, ánh xanh trong mắt cũng dần trở nên ảm đạm: “Ngươi cũng biết đấy, để tìm được một người thích hợp mà ta đã quanh đi quẩn lại dưới nhân gian hơn trăm năm rồi. Nhưng trong thời kỳ phân tách dài đằng đẵng sau khi Tự Đường diệt vong cho đến khi Đại Tống lập quốc lại không có nổi một ai ngay thẳng chính trực. Đám quan viên đó không phải bè lũ xu nịnh, lúc nào cũng luồn cúi thì là bảo thủ không biết tiến thủ, thật sự không có kẻ nào lọt vào mắt xanh của ta”

Ông ta thở dài: “Thảo nào mà những triều đại này liên tục thay đổi, suy nhược lâu ngày rồi dần lụi tàn. Đám quan lại như vậy thì làm sao có thể thu phục lòng dân?”

“Cũng may ngươi xuất hiện. Từ lâu ta đã nghe nói về ngươi nên đã tới Tân An, muốn xem thử ngươi có xử án công bằng, cương trực thẳng thắn như lời đồn của dân gian hay không. Vừa hay, thôn Ngu Sơn xảy ra một vụ án kỳ lạ, ta có thể nhân cơ hội này để quan sát ngươi, xem ngươi có thật sự là người thích hợp không”

Ông ta vui mừng cười: “Trình Mục Du, ngươi đúng là không làm ta thất vọng, một vụ án mạng đầy kỳ lạ như thế mà ngươi vẫn có thể phát hiện ra điểm đáng ngờ rồi tìm hiểu nguyên do nguồn gốc, tìm được hung thủ, đúng là khiến ta phải kính nể”

“Nhưng ngươi cũng có nhược điểm, đó là quá trọng tình, tình thân, tình yêu nam nữ, có lẽ ngươi sẽ rất khó buông bỏ những tình cảm này. Cho nên, việc cướp hồn phách Tưởng Tích Tích cũng chỉ là bất đắc dĩ, tuy nàng ta bị Đằng Hồ đâm vào tim từ phía sau, nhưng vẫn còn thoi thóp sống, chưa chết hẳn. Nhưng ngươi yên tâm, sau khi chuyện này qua đi, ta ắt sẽ thả nàng ta về. Còn về Tấn Nhi thì ngươi đừng lo, cậu nhóc là sao chuyển thế, tiền đồ rộng mở không gì ngăn nổi”

Nói đến đây, ông ta lại nhìn Trình Mục Du, đôi mắt ánh xanh chớp vài cái, tỏ vẻ do dự: “Nhưng, vị phu nhân của ngươi thì rất khó nói. Trình Mục Du, lần này ta dẫn ngươi đi có lẽ chính là giúp ngươi tránh nạn đó”

Lời nói của ông ta tối nghĩa khó hiểu, nhưng Trình Mục Du chỉ thản nhiên nhìn lướt qua ông ta rồi nhẹ nói: “Ông nói thử xem”

Thôi Giác cười hà hà: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nam nhân mà, không thể tránh nổi cái đẹp được, ngươi tình nồng ý đượm với nàng ta thì cũng không thể trách ngươi được. Nhưng ngươi có biết nàng ta là người phương nào, tại sao lại gả cho ngươi không? Ngươi có từng nghĩ đến việc giữ một người như nàng ta cạnh mình sẽ nguy hiểm tới tính mạng không?”

Trình Mục Du vẫn thản nhiên nhìn ông ta, nói: “Mỹ nhân trong lòng, nhuyễn ngọc trong ngực, là cực lạc nhân gian, cần gì phải tìm hiểu căn nguyên, có đôi khi hiểu biết nông cạn, không để ý tới mới là cách xử sự đúng đắn”

Thôi Giác ngửa đầu cười to: “Ngươi nghĩ thoáng thật đấy, cũng được cũng được, ngươi đã cam tâm tình nguyện lừa mình dối người thì ta cần gì phải xen vào việc của người khác? Trình Mục Du, giờ ngươi nghĩ cho kỹ xem, có muốn về địa phủ với ta không?”

Trình Mục Du không trả lời, tuy trong lòng hắn đã có đáp án nhưng hắn không muốn nói ra sớm.

Bởi vì một khi hắn nói ra, Thôi Giác sẽ lập tức đưa hắn đi. Đến lúc đó, hắn sẽ không thể cảm nhận được vạn vật trên thế gian này nữa. Mặc dù nhân gian không phải quá tốt đẹp, nhưng hắn vẫn có những thứ, những người để lưu luyến, muốn vĩnh viễn cất giấu. Hắn thậm chí còn muốn hỏi Thôi Giác một chút, xem liệu ông ta có nhớ được những chuyện lúc còn sống, những hồi ức khó bỏ hay không. Những hồi ức này có lẽ sẽ trở thành một chút ấm áp cuối cùng trong lòng hắn dưới địa phủ u ám đó.

“Ta đi với ngài”

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trình Mục Du cũng thốt lên bốn chữ này. Giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhưng lại như ngọn đuốc thắp sáng ánh lửa trong mắt Thôi Giác, ánh xanh trong mắt ông ta loé lên lập loè, phiêu diêu bất định, tỏ rõ vẻ mặt vui sướng của ông ta.

“Ta muốn hồi phủ một chuyến, chuyến này ta đi vội vội vàng vàng, người nhà chắc chắn rất lo lắng, ta muốn đích thân cáo biệt với họ” Hắn nói ra điều kiện của mình.

“Việc này không nên chậm trễ, chờ đến địa phủ ngươi viết một bức thư nói với họ đi! Dưới đó có rất nhiều quỷ sai, ta nghĩ chúng nó sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để cống hiến cho tân phủ quân đấy. Hơn nữa, xác thịt Tưởng Tích Tích không chờ được quá lâu đâu, nếu mấy canh giờ sau mà hồn không quay lại cơ thể thì sợ là ngay cả ta cũng không cứu được nàng ta”

Lý do của Thôi Giác khiến hắn không thể từ chối được nữa, hắn chỉ đành khẽ gật đầu, mười ngón tay chắp sau lưng đã siết chặt thành hai nắm đấm, chậm rãi nói: “Được, giờ ta sẽ đi về với phủ quân”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)