Tuyết đã ngừng rơi, trên bầu trời chỉ còn vầng trăng tròn soi bóng vạn vật dưới đấtNhưng trên mặt đất lúc này lại không có bóng của người kia, hay nói cách khác, ông ta vốn dĩ không có bóng. Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cơ thể ông ta đắp một tấm lụa mỏng lên người Trình Mục Du, mang đến cho hắn cảm giác ớn lạnh còn hơn cả cái lạnh của băng tuyết.
“Dám hỏi cao danh quý tính của các hạ”
Mãi một lúc sau, cuối cùng Trình Mục Du cũng đưa ra được quyết định, hắn quan sát khuôn mặt của người kia rồi nhẹ nhàng hỏi câu này.
Vừa nói xong, Trình Mục Du bỗng giật mình, bởi vì hắn đã trông thấy khuôn mặt của người nọ: Một khuôn mặt hoàn toàn không có da thịt, mắt và mũi là ba cái lỗ đen thùi lùi, hàm răng thì vẫn còn lành lặn sáng bóng, thêm lớp ánh sáng xanh âm u, nhìn mà phát hoảng.
Người nọ dường như đã nhìn thấu vẻ kinh hãi của Trình Mục Du, ông ta bất ngờ cất tiếng cười “khặc khặc”, đồng thời đưa cánh tay cũng chỉ còn lại xương trắng giống khuôn mặt túm lấy cổ áo Trình Mục Du và lôi hắn ra khỏi hố chôn.
“Trình Mục Du, người Huỳnh Trạch Trịnh Châu, giỏi y thuật, hiện đang nhậm chức tri phủ Tân An. Ngươi liêm khiết công chính, vững vàng cương nghị, không gần quyền quý, thiết diện vô tư, xử án và chấp hành pháp luật một cách minh mẫn chính trực, dám đứng lên đòi công bằng cho trăm họ. Thôi Phủ Quân ta đã không nhìn lầm ngươi”
Người đàn ông tự xưng là Thôi Phủ Quân nhìn chằm chằm Trình Mục Du với đôi mắt như hai cái lỗ đen, trên khuôn mặt là vẻ tán thưởng và một chút vui mừng an tâm. Nhưng người khác sẽ không nhận ra những biểu cảm này, bởi vì ông ta chỉ là một bộ xương, lúc này vui giận của ông ta chỉ là xương miệng và xương gò má trên mặt va chạm vào nhau, ngoài việc khiến ông ta trở nên quái dị thì không thể hiện được cảm xúc gì nữa.
Trình Mục Du cố gắng duy trì sự tỉnh táo, hắn nhìn bộ xương mặc quan bào không chớp mắt rồi nhẹ giọng hỏi: “Thôi Phủ Quân, chẳng lẽ các hạ là phán quan Thôi Giác? Dân gian thường truyền tai nhau rằng ngài ban ngày quản lý chuyện dương gian, ban đêm giải quyết oan khuất nơi âm phủ, xử cả người lẫn quỷ, hơn hẳn thần linh. Họ còn kể rằng ngài mặc hồng bào, tay trái cầm sổ sinh tử, tay phải giữ bút câu hồn, chuyên thêm thọ cho người thiện, đưa kẻ ác về âm. Năm xưa, Đường Thái Tông đột ngột băng hà vì một vụ án liên quan đến lão Long Vương sông Kính, vậy nên ngài đã đến Tam Tào Âm Ti để đối chất. Ngài chẳng những bảo vệ cho Đường Thái Tông bình an trở về dương gian mà còn cho người thêm hai mươi năm tuổi thọ, cũng vì vậy Thôi Phủ Quân trở nên nổi tiếng, bách tính lập miếu thờ phụng khắp nơi, miếu này được gọi là miếu Quảng Thái”
Kể đến đây, hắn hơi nhíu mày rồi thở dài: “Không ngờ ngài lại có thật. Đúng rồi, Tấn Nhi từng nói thằng bé đã gặp ngài trong vụ án tông thất của phủ Tân An, rõ ràng ngài đã quan sát ta từ lâu rồi, nhưng ta vẫn không hiểu vì sao các hạ lại đến Tân An, vì sao lại cứu tại hạ trong lúc nguy nan?”
Nghe hắn hỏi vậy, bộ xương không trả lời thẳng vấn đề mà chỉ đáp một nẻo: “Vụ án Đổng gia ngoằn ngoèo phức tạp, Đằng Hồ kia lại xảo trá đa đoan, thế mà ngươi vẫn có thể kéo tơ bóc kén và tìm được chân tướng, đúng là hiếm có. Ta cũng từng thấy ngươi giải quyết mấy vụ án khác rồi, cuối cùng tất cả đều thắng hiểm, những kẻ ác kia cũng bị đưa ra trước công lý. Thôi Giác năm đó cũng chưa chắc qua được ngươi”
Trình Mục Du nghe ông ta nói bỗng thấy hơi ngại, hắn đang định đứng dậy hành lễ thì nhớ ra cái chân bị thương nghiêm trọng, vậy nên đành phải ngồi hành lễ với hắn ta, nói: “Thôi Phủ Quân quá khen, cả đời các hạ làm quan thanh liêm, chính thanh rực rỡ, trên phân ưu cho triều đình, dưới lại không phụ kỳ vọng của bách tính, làm quan hết lòng với chức vụ, tạo phúc một phương, cho nên mới được dân chúng biết ơn và kính ngưỡng. ‘Trăm Chữ Minh’ các hạ để lại trước khi lâm chung, từ nhỏ tại hạ cũng đã thuộc làu làu, cảm niệm khá sâu…”
Thôi Giác vung tay: “Mấy thứ này đã là chuyện trăm năm trước rồi, nhắc lại làm gì?” Nói xong, ông ta thấy vết thương chảy máu ồ ạt trên đùi Trình Mục Du, bèn đặt bàn tay xương xẩu lên vết thương rồi thổi một luồng khí trắng lên mu bàn tay.
Lúc bỏ tay ra, vết thương đã hoàn toàn bình phục, ngay cả chiếc quần bị đá ngọn đâm rách cũng trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thấy vậy, Trình Mục Du vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng đứng dậy hành đại lễ, bày tỏ một cách chân thành: “Ân huệ to lớn của các hạ, tại hạ thực sự không biết nên báo đáp thế nào, mai sau nếu có việc gì cần đến, tại hạ chắc chắn sẽ dốc hết sức mình, muôn lần chết cũng không chối từ”
Nghe được câu này, đôi mắt trống rỗng của Thôi Giác bỗng xuất hiện chút ánh sáng nhạt. Ông ta khẽ cúi người đỡ Trình Mục Du đang khom lưng hành lễ dậy: “Bây giờ, đúng thật là ta đang có một vấn đề hóc búa, việc này gấp, chỉ có ngươi mới giúp được thôi”
Trình Mục Du thoáng kinh ngạc, cùng lúc đó, có một dự cảm cực kỳ xấu đột nhiên tràn khắp lồng ngực hắn, dự cảm này lớn đến mức ép hắn không thở nổi.
Hắn cúi đầu nghĩ ngợi mãi, cuối cùng mới nhìn lại khuôn mặt bí hiểm của Thôi Giác, hỏi khẽ: “Các hạ là thần quan, có chuyện gì khó giải quyết chứ?”
Thôi Giác cười thật to: “Nhân gian có những vụ án nan giải, quỷ giới cũng có. Ta chủ quản Minh Ti và là tông chỉ của quỷ hồn trong thiên hạ. Tất cả chúng sinh đều sẽ xuống địa ngục sau khi chết, linh hồn nằm dưới sự quản lý của ta, căn cứ vào tội nghiệt phạm phải lúc sinh tiền mà quyết định sinh sát hoặc xử trí quỷ hồn. Thân thuộc trên dương gian muốn chuộc tội hoặc siêu độ cho quỷ hồn âm phủ cũng do ta quyết định ân xá, gửi những quỷ hồn đã được luyện hóa về trời. Số lượng những vụ án này vốn đã rất lớn rồi, lỡ quá trình xử lý vụ án có xảy ra sai sót gì dẫn đến phán án sai, biến người tốt thành kẻ xấu thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
Trình Mục Du gật gù liên tục, tiếp lời ông ta: “Năm đó sở dĩ các hạ được chọn làm phán quan Minh giới, chắc hẳn là bởi vì ngài xử sự công chính, chưa bao giờ mắc sai lầm cho nên mới có thể đảm nhiệm chức vụ này”
Nghe vậy, Thôi Giác bèn thở dài, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, nhiệm kỳ của ta đã kết thúc, mấy ngày nữa ta sẽ đảm nhiệm chức vụ mới ở Thiên giới, đến lúc đó vị trí phán quan này sẽ bị bỏ trống, ngươi nói xem sao ta có thể không bận tâm được?” Nói xong ông ta bèn nhìn lướt qua Trình Mục Du, trong hốc mắt chưa bao giờ có con ngươi xuất hiện hai đốm sáng màu xanh lục.
Đến giờ phút này, Trình Mục Du mà không hiểu được ý nghĩa sâu xa của cuộc nói chuyện này thì đúng là ngu thật. Dù vậy, hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, cười khẽ rồi nhẹ nhàng đáp: “Ta nghe người ta nói, cơ quan địa phủ có bảy mươi lăm ti, các ti chia ra đảm nhận công việc truy bắt quỷ hồn và là nơi để quỷ hồn cáo trạng. Chắc hẳn trong nha môn cũng chẳng thiếu gì nhân tài, không khó để chọn ra người có thể tiếp tục nhiệm kỳ”
Trình Mục Du vừa thốt ra lời này, bốn bề tự dưng trở nên yên tĩnh, hắn có thể cảm nhận được cơn gió lớn của mùa đông như biến thành dao nhọn sượt qua mặt mình mà chẳng có chút tiếng gió. Ngay cả nhánh cây bị cuồng phong chém gãy cũng không phát ra tiếng động nào, yên lặng rơi xuống nền tuyết.
Mọi thứ xung quanh như bị ngưng đọng, Trình Mục Du chỉ có thể biết được hắn đang bị bao phủ dưới một ánh mắt lạnh lùng, cứ như đang bị lột bỏ lục phủ ngũ tạng ra săm soi kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác.
Sau giây lát ấy, Thôi Giác rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói vừa trầm vừa khàn mang theo khí thế nghiêm ngặt: “Trình Mục Du, ngươi là người thông minh, đừng giả vờ ngu ngốc trước mặt ta nữa, con bé Tưởng Tích Tích kia không chờ lâu được đâu”