Tân An Quỷ Sự

Chương 586: Cây vạn tuế

Chương Trước Chương Tiếp

Đằng Hồ sợ run lên, nàng ta lật đật rút tay về, nhưng kéo mấy lần mới phát hiện không rút tay ra được. Những sợi dây đỏ kia vươn mình ra từ tấm lưới và đang dần quấn lấy cổ tay nàng ta càng lúc càng chặt, chúng thậm chí còn cắt rách da nàng để lại những vòng máu kinh hoàng trên cánh tay trắng như tuyếtBan đầu nàng ta còn cố gắng thoát khỏi những sợi dây, song càng vùng vẫy những sợi dây đỏ càng siết chặt hơn. Chúng leo từ cánh tay đến cần cổ nàng ta rồi đi dọc từ cổ lên trên mặt sau đó xuống đến cơ thể, chẳng mấy chốc chúng đã quấn chằng chịt khắp người nàng ta.

Lúc này Đằng Hồ trông giống hệt như một chiếc kén màu đỏ cuộn tròn nằm im dưới đất. Xuyên qua kẽ hở của những sợi dây đỏ, nàng ta lờ mờ nhìn thấy một bóng đen cao lớn sừng sững ở góc phía trước, cành lá tươi tốt…

Đó là một gốc cây lớn cao chót vót, mặc dù nó đứng tít trong góc tối, nàng ta vẫn có thể thấy rõ hình dáng của nó. Nhưng mà gốc cây lớn này trông rất kỳ lạ, bởi vì tất cả cành lá của nó đều dựng đứng lên trên nom vừa giống một chiếc cào sắc nhọn lại vừa giống bàn tay khô quắt không có da của con người, thẳng tắp, thi thoảng phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.

Đằng Hồ nhìn gốc cây lớn quái dị này mà bỗng dưng cảm thấy chột dạ. Cũng chính giờ phút này, nàng ta mới nhận ra sự bất thường: Rõ ràng nàng ta vừa bị Đổng Tông Nguyên cắn nát cổ trong một khu rừng phủ đầy tuyết trắng, sao lại tỉnh dậy ở ngôi miếu xa lạ này?

Tỉnh dậy…

Khi bất ngờ nghĩ đến hai từ này, Đằng Hồ bỗng run rẩy không kiểm soát được.

Sao nàng ta biết mình tỉnh dậy? Bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn ngủ? Hay nói cách khác, nàng ta vốn không ngủ, mà là…

Nghĩ đến đây, hai hàng chữ lớn màu đen trên cây cột phía trước chợt sáng lên, từng câu chữ liên tục lướt qua mắt nàng ta, mỗi một chữ giống như một đợt sấm rền vang vọng trong đầu nàng ta: Thiện tới nơi đây tâm không thẹn, ác bước qua cửa tự rùng mình.

“Ác bước qua cửa tự rùng mình…”

Đằng Hồ thầm đọc những lời này xong, một cảm giác lạnh thấu xương đột ngột truyền đến lưng nàng ta, cùng lúc đó, nàng ta cũng trông thấy gốc đại thụ kia đong đưa khe khẽ như đang vẫy gọi mình.

“Ta không muốn, ta không nên bước vào, ta không thể đi…”

Đằng Hồ bắt đầu mê sảng nói năng lộn xộn, nàng ta có cảm giác những sợi dây đỏ trên người mình đang căng lên, chúng từ từ nhấc nàng ta đến gốc đại thụ kia.

“Ta không đi, buông ta ra, ta không vào đó đâu”

Nàng ta điên cuồng, cố gắng vặn vẹo thân mình hòng thoát khỏi những sợi dây. Nhưng nàng ta đã quên mất rằng càng giãy giụa thì những sợi dây này sẽ càng siết chặt hơn. Cơ thể nàng ta bây giờ nóng hầm hập, những sợi dây đỏ siết ra vô số đường máu, ngay cả cổ cũng chằng chịt vết thương, da thịt nát bấy khiến máu chảy đầm đìa, chỉ thiếu chút nữa chúng đã cắt đứt cổ họng nàng ta.

Đằng Hồ không dám động đậy nữa, giờ khắc này, nàng ta đã chấp nhận số phận của mình.

Cứ như vậy nàng ta cuộn mình lại, trơ mắt nhìn đám dây đỏ nhắm ngay những nhánh cây lớn trên gốc cây lớn mà ném mình lên đó.

Nhưng chúng thực sự là nhánh cây sao? Rõ ràng chúng giống những mũi dao bén nhọn hơn, những mũi dao thẳng tắp nhuộm đầy máu đen.

Bỗng dưng, tiếng cười trống rỗng của Đằng Hồ vang lên khắp đại điện, sau tiếng cười này, giọng nói của Đằng Hồ trở nên dữ tợn hơn: “Ác bước qua cửa tự rùng mình, thưa điện quân, Đằng Hồ biết mình tội nghiệt nặng nề, cho nên ta không có gì biện bạch trước hình phạt cây vạn tuế này. Nhưng mà vợ chồng Vương thị và mụ Đổng đã nhận ta làm nghĩa nữ, chúng mới là nguồn gốc tạo nên bi kịch đời ta, dám hỏi, lũ ác nhân này đã gặp báo ứng chưa? Nếu chưa gặp, Đằng Hồ ta không phục, chúng phải trải qua toàn bộ cực hình thì ta mới tâm phục khẩu phục với người”

Vừa dứt lời, nàng ta bỗng có cảm giác đám dây đỏ siết chặt mình đột nhiên thả lỏng. Không lâu sau, vô số hoa đỏ từ trên trời rơi xuống, cánh hoa mỏng như tơ, từng bông hoa nở rộ trông như những chiếc dù nhỏ xinh đẹp.

“Vợ chồng Vương thị ngược đãi người khác tàn bạo, làm vô số chuyện ác, chết đi thì bị ném vào lồng hấp, sau khi hấp xong sẽ được sấy qua gió lạnh, dùng đắp lại cơ thể người. Đổng phụ mua bán trẻ em nữ, đã chịu hình phạt bị gà mổ, cơ thể bị chia thành hai nửa, quá trình này sẽ lặp đi lặp lại cho tới khi thật lòng hối cải mới có thể vào vòng luân hồi. Đằng Hồ, ta xử trí bọn chúng như vậy, ngươi đã hoàn toàn phục chưa?”

Một giọng nói khoan thai vọng lên từ phía dưới. Xuyên qua khe hở của đám dây đỏ, Đằng Hồ trông thấy một người đàn ông đứng bên cạnh gốc cây vạn tuế. Người này cao trên mười thước, đầu đội mũ quan, mình khoác quan bào, rất ra dáng một Huyện thái gia trang nghiêm.

Đằng Hồ cắn môi, cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nếu đúng như lời điện quân nói thì Đằng Hồ bằng lòng chịu phạt, tuyệt đối không oán hận”

“Được”

Người đứng bên dưới khẽ vỗ tay rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn Đằng Hồ bị dây đỏ trói chặt, cao giọng nói: “Những ai lúc còn sống chia rẽ cốt nhục tình thân, sau khi chết sẽ đến cây vạn tuế địa ngục, nằm trên những lưỡi dao sắc bén để chúng ghim vào da và treo trên cây hết ba nghìn bảy trăm tám mươi lăm năm”

Đằng Hồ đã nhìn thấy một khuôn mặt đầu lâu thấp thoáng dưới chiếc mũ quan, nhưng nàng ta còn chưa kịp hét lên, đám dây đỏ đang treo nàng ta đã thình lình tách ra.

Nàng ta im lặng rơi xuống rồi dính chặt lên cây vạn tuế máu me kia.

***

Đống tuyết chất trên đầu đã nổ tung, chúng hội tụ trên bầu trời rồi tản ra sau đó rơi tán loạn như pháo bông nở rộ.

Trình Mục Du ngẩng đầu lên dõi theo đám tuyết bay bay, khoảnh khắc ấy hắn ngỡ ngàng không rõ mình còn sống hay đã chết.

Song chẳng mấy chốc, cơn buốt giá lạnh lẽo lại ập đến, hàm răng hắn va lập cập vào nhau, cơ thể cũng theo đó mà run rẩy, trông chẳng khác gì động kinh nhưng hắn không khống chế được.

Hắn gắng gượng đưa hai tay lên mặt rồi hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm, nhưng cơ thể đã đông cứng, hắn thở ra toàn khói trắng chẳng được chút hơi ấm nào.

Tuy nhiên, việc còn cảm nhận được cái lạnh ít nhất cũng chứng minh hắn còn sống.

Nghĩ đến đây, hắn thầm cảm thấy thật may mắn. Nhưng ngay sau đó, niềm vui của hắn đã bị một cảm xúc khác gạt ngang: Chẳng phải hắn đã bị Đằng Hồ vùi dưới đống tuyết rồi sao? Người đàn bà kia cứ như bị điên vậy, nàng ta quét toàn bộ tuyết xung quanh vào trong cái hố mà không hề chừa lại cho hắn đường sống.

Nhưng vì sao đống tuyết đọng trên đỉnh đầu với cơ thể hắn lại nổ sạch không còn chút gì sót lại thế này? Bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại một cái hố sâu đen thùi lùi và một đống bia đá bể tan tành, tuyết rơi nhiều song lại không để lại dấu vết nào.

Trình Mục Du ngước cổ lên với vẻ mặt mê man, sau đó cổ hắn đột nhiên trở nên cứng ngắc như một cành cây khô, như thể chỉ động đậy chút là gãy ngay.

Có một người đang đứng phía sau hắn, người nọ mặc quan bào, đầu đội mũ ô sa, cứ im lặng đứng đó nhìn hắn một cách chăm chú như đã nhìn rất lâu rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)