Tân An Quỷ Sự

Chương 585: Cánh tay

Chương Trước Chương Tiếp

Thứ túm lấy nàng ta là một cánh tay, một cánh tay đeo chiếc vòng ngọc màu xanhTrước kia, bàn tay này được chăm sóc rất tốt, thậm chí còn mềm mại hơn cả làn da của nàng ta. Nhưng bây giờ nó lại trở nên vừa đỏ vừa tím, có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy chỗ xanh đen trong móng tay, hơn nữa còn mơ hồ ngửi thấy mùi hôi thối.

Cũng đúng, nó bị chôn ở đây lâu như vậy, đương nhiên đã có dấu hiệu thối rữa…

Nghĩ tới đây, trong lòng Đằng Hồ như bị đập mạnh một cái: Không đúng. Không phải hắn ta đã bị Trình Mục Du tìm được rồi sao? Những thi thể kia bị mình chém thành mấy khúc rồi đặt trong bãi đất trống đầu thôn. Nàng ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể sai được. Hơn nữa, không phải hắn ta đã đưa chiếc vòng tay ngọc màu xanh này cho Đại Khuê Tử rồi ư? Sao nó lại có thể xuất hiện ở đây?

Môi Đằng Hồ run rẩy vài cái, hai tay bám chặt mặt đất đã bị lạnh đến mức cứng đờ. Nàng ta đá mạnh xuống dưới, hy vọng có thể hất cánh tay ra. Thế nhưng năm ngón tay kia vẫn túm chặt nàng ta như cũ, thậm chí còn chọc thủng chiếc giày vải trên cổ chân, dường như chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là có thể đâm thủng làn da của nàng ta.

Trong lòng Đằng Hồ bỗng dâng lên cảm giác chán ghét xen lẫn phẫn nộ. Oán hận của nàng ta đối với Đổng Tông Nguyên vốn không khắc cốt ghi tâm như đối với mẹ hắn ta. Nhưng làm phu thê với hắn ta nhiều năm như vậy, lúc nào nàng ta cũng phải dồn hết tâm trí lấy lòng hắn ta, hầu hạ hắn ta, nói lời hắn ta thích nghe, làm chuyện hắn ta thích làm. Nhưng hắn ta là con trai của kẻ nàng ta hận nhất đời này. Vậy nên, mỗi lần khom lưng nịnh nọt, nàng ta đều cảm thấy ghê tởm, oán hận trong lòng cũng tích lũy theo thời gian.

Vì lẽ đó, lúc ra tay với Đổng Tông Nguyên, nàng ta không hề có chút không nỡ nào, chỉ nhìn hắn ta như nhìn một con súc vật đang đợi làm thịt. Nàng ta chém dao xuống, lưu loát chặt nam nhân đã ngủ cùng mình mấy năm thành vài khúc, sau đó chôn vào trong rừng.

Chôn vào trong rừng…

Nghĩ đến bốn chữ này, Đằng Hồ suýt nữa thì kêu lên thành tiếng. Không sai, nơi này chính là nơi nàng ta chôn Đổng Tông Nguyên khi ấy. Sau này hài cốt của hắn ta bị đào ra, nơi này thành một cái hố lớn… Uổng công nàng ta vừa rồi còn cười nhạo Trình Mục Du, nói hắn không phân biệt được phương hướng. Hiện giờ lời này ứng nghiệm lên đầu nàng ta, cũng coi như là báo ứng xứng đáng.

Tuy là vậy, nhưng nàng ta há lại là người khoanh tay chờ chết sao?

Đằng Hồ cắn chặt răng, dùng hết sức lực bò lên. Nàng ta lấy ra một chiếc dao găm dài bằng bàn tay từ trong bọc đồ, sau đó đâm mạnh vào mu bàn tay của Đổng Tông Nguyên.

Cuối cùng năm ngón tay đau đớn buông ra. Đằng Hồ cười khẩy một tiếng, đá bàn tay kia vào trong hố. Lúc này nàng ta mới xụi lơ dưới mặt đất, hít từng hơi không khí lạnh như băng.

“Phù phù… Phù phù phù…”

Đột nhiên, một tiếng vang kì lạ truyền vào tai Đằng Hồ. Âm thanh đó đến từ hố tuyết trước mặt nàng ta, giống như có người đang thở ra vậy.

Trái tim của Đằng Hồ co lại. Thậm chí nàng ta còn không dám nhìn về phía cái hố, chỉ run rẩy thu dọn bọc đồ dưới mặt đất rồi liên tục chạy về phía trước.

Nhưng vừa chạy vài bước, phía sau chợt vang lên một tiếng rất nhỏ, nhưng có thể nghe ra có thứ gì đó nhảy lên khỏi hố.

Nó chạm xuống mặt đất rồi vẫn tiếp tục nhảy, không nhanh không chậm nhảy về phía Đằng Hồ.

“A!”

Đằng Hồ hét lên một tiếng chói tai mà ngay cả chính nàng ta cũng không nghe rõ. Nàng ta dùng đồng thời cả tay và chân để di chuyển về phía trước, nhưng tuyết quá dày, nàng ta bò vài bước đã trượt chân ngã xuống đất. Lúc nàng ta định đứng lên thì thứ kia đã đi tới bên cạnh. Nó cười với nàng ta, cười vô cùng dịu dàng và thân mật: “Nương tử, không phải nàng nói, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa sao?”

***

Đằng Hồ từ từ tỉnh lại. Nàng ta nhanh chóng đứng dậy. Sau khi sửng sốt một lúc lâu, nàng ta bỗng vươn tay sờ lên cổ.

Cách đây không lâu, nàng ta bị đầu Đổng Tông Nguyên cắn vào cổ họng. Hắn ta há cái miệng to đen, tỏa ra mùi hôi thối rồi cắn xuyên qua cổ họng của nàng ta. Thậm chí nàng ta còn nhìn thấy máu tươi bắn đầy đất khiến tuyết đều bị nhuộm đỏ.

Thế nhưng hiện giờ nơi bàn tay chạm vào chỉ có da thịt nhẵn nhụi, không thấy vết thương đáng sợ kia đâu nữa, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Đằng Hồ mơ màng nhìn xung quanh. Nàng ta phát hiện mình đang đứng trên một cánh đồng hoang vu. Cánh đồng này mênh mông bát ngát, nhưng lại không có một ngọn cỏ nào, chỉ có một ít đom đóm bay lơ lửng lên xuống, chiếu sáng một khoảng xung quanh người nàng ta.

“Đây là đâu?” Đằng Hồ nhíu chặt lông mày, vươn tay về phía ánh sáng cách mình gần nhất, nhưng đom đóm lại không muốn bị nàng ta bắt được, ngược lại còn lay động bay về phía trước, dẫn nàng ta đuổi theo.

Đằng Hồ đi theo sau đom đóm màu xanh biếc kia, lúc nhanh lúc chậm chạy về phía trước. Nàng ta cũng không biết tại sao mình lại phải như vậy. Nhưng hiện giờ, dường như ngoài đi theo nó, nàng ta cũng chẳng biết làm gì. Trong lúc hoảng hốt, nàng ta cảm thấy mình đang bay, giống như con đom đóm phía trước kia, tự do bay lượn trên cánh đồng hoang vu này, vượt qua thế tục, cũng phá vỡ trói buộc nặng nề xung quanh người.

Nhưng không bay được bao lâu thì con đom đóm kia dừng lại. Đằng Hồ phát hiện mình đang đứng trước một ngôi miếu lớn, tường xám ngói đỏ, dưới bầu trời đen càng làm nổi bật lên sự nghiêm nghị và vắng lặng.

Nàng ta nhìn tấm bia đá trước miếu và khẽ đọc ra ba chữ: Miếu Quảng Thái.

Miếu Quảng Thái…

Tại sao ba chữ này lại hơi quen tai, dường như đã nghe thấy ở nơi nào đó?

Trong lòng Đặng Hồ bỗng dâng lên chút sợ hãi. Những nàng ta chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cất bước đi vào cánh cửa cao lớn trước mặt. Bởi vì nàng ta nhìn thấy ánh nến lay động trong miếu, nó được bóng tối làm nền nên càng sáng rực rỡ hơn, mang đến một sức hấp dẫn kỳ lạ đối với nàng ta.

Nhưng vừa bước vào cửa điện, Đằng Hồ đã lập tức hối hận. Tòa đại điện này chỉ có một khoảng nhỏ ở giữa được ánh nến bao phủ, còn những chỗ khác đều bị ẩn giấu trong bóng đêm. Nhất là bốn góc đại điện, dường như bóng đêm ở nơi đó dày đặc hơn những chỗ khác làm nàng ta cảm thấy nơi đó có thứ gì đó đang rục rịch, có thể vọt ra bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, nàng ta cảm thấy da đầu tê dại, dưới chân mềm nhũn, bèn lùi từng bước về phía cửa điện, muốn quay lại cánh đồng hoang vu không người đó. Tuy nơi đó không có sinh khí nhưng ít nhất không có quỷ khí dày đặc khiến người ta không rét mà run như miếu Quảng Thái này.

Nhưng khi đi tới cửa điện, bàn tay của Đằng Hồ lại chạm vào một thứ trơn nhẵn. Nàng ta hoảng hốt quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy cửa điện bị một tấm lưới lớn màu đỏ tươi bao kín. Tấm lưới kia giống như tơ nhện, lại giống như sợi chỉ đỏ, ngang dọc đan xen, tạo thành những hình thù lớn nhỏ không có quy tắc. Đằng Hồ lại cảm thấy những hình dạng kia giống như một đôi mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng ta ở khắp mọi nơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)