Tân An Quỷ Sự

Chương 584: Chạy trốn

Chương Trước Chương Tiếp

Không biết tại sao, Đằng Hồ bỗng nhớ tới lời Đổng Tông Nguyên từng nói với mìnhHắn ta nói, hắn ta luôn cảm thấy khắp nơi trong bóng đêm đều là mắt, mỗi một đôi đều nhìn chằm chằm vào người hắn ta, nhìn hắn ta không có chỗ trốn, cũng không biết nên thoát thân như thế nào.

Hiện giờ nàng ta cũng có cảm giác như vậy. Tuy trong rừng hoàn toàn trống vắng nhưng nàng ta lại cảm thấy phía sau thân cây, giữa các chạc cây toàn là những đôi mắt đen ngòm. Chúng nhìn nàng ta không chớp mắt, nhưng khi nàng ta tìm kiếm thì chúng lại nhanh chóng trốn đi, dường như không muốn bị nàng ta phát hiện ra diện mạo thật sự.

Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, nó tràn ngập trong lòng nàng ta tựa như một ngọn lửa đỏ thẫm thiêu rụi từng lỗ chân lông của nàng ta.

“Rầm”

Sau lưng bỗng vang lên một tiếng động nhỏ. Đằng Hồ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn bóng cây rậm rạp phía sau, khẽ quát một tiếng: “Là ai?”

Không có ai đáp lại nàng ta, nhưng nàng ta lại nhìn thấy một loạt dấu chân theo sát phía sau mình.

Chúng đuổi theo nàng ta từ lúc nào? Sau khi ra khỏi nghĩa trang? Hay là từ lúc rời khỏi nhà? Hoặc là, từ khi nàng ta tự tay giết chết ba người Vương gia, chúng đã đi theo nàng ta rồi. Mấy năm nay chúng vẫn luôn đi theo như hình với bóng, chỉ là nàng ta chưa từng phát hiện ra mà thôi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đằng Hồ như bị một bàn tay nhéo mạnh. Nàng ta nhìn về phía sau một cái rồi đột nhiên bước nhanh hơn, loạng choạng chạy về phía trước. Khuôn mặt và hai tay lộ ra bên ngoài bị cành khô cào rách, nhưng nàng ta không thèm để ý, chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi giống như địa ngục này.

Nhưng những con mắt kia vẫn không buông tha cho nàng ta. Thỉnh thoảng chúng lại lén lút lóe lên giữa những nhánh cây rồi nhanh chóng biến mất khiến nàng ta sợ đến mức kinh hồn bạt vía, thậm chí có vài lần còn suýt ngã xuống tuyết cho chân mềm nhũn.

Tiếng bước chân phía sau không biến mất, vẫn “sột soạt” đi theo như dán sát vào nàng ta, không có chút khoảng cách nào.

“Đi, các ngươi đi đi. Ta giết chết các ngươi đều có nguyên nhân. Khi còn sống, đám các ngươi ai cũng xem ta là một con kiến mà giẫm dưới chân. Bây giờ chết rồi thì có mặt mũi gì quấn lấy ta? Ta không sợ các ngươi, không sợ một chút nào”

Đằng Hồ vừa nói vừa liên tục xua tay về phía sau, giống như muốn đuổi những thứ vô hình kia đi.

Tuy ngoài miệng nàng ta nói cứng rắn như vậy nhưng thật ra trong lòng lại rất sợ hãi, bước chân cũng hơi run rẩy, dường như mỗi lần giẫm một bước lên tuyết đều hao tổn toàn bộ sức lực của nàng ta.

Không biết tại sao, trong đầu nàng ta bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ đứa bé kia. Nó còn chưa cao tới một thước, bàn tay bàn chân nhỏ xíu tựa như nụ hoa chưa nở, hơi thở mong manh vùng vẫy về phía nàng ta.

Nó không có lỗi với nàng ta, thế nhưng ai bảo nó là con của bọn họ chứ! Thế nên dù nó bị giết cũng là đáng đời, coi như là trả nợ cho cha mẹ đi.

“Oa…”

Trong rừng cây bỗng vang lên một tiếng khóc giòn tan, non nớt, nhưng lại mang theo nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Đằng Hồ lập tức dừng bước, đỡ lấy một gốc đại thụ để đứng vững lại. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực trên đỉnh đầu, thở ra từng hơi khí trắng.

Trái tim nàng ta xoắn lại, cứng rắn mắc kẹt trong lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nước mắt chảy xuống theo khuôn mặt trắng bệch làm cần cổ nàng ta thấm ướt. Đằng Hồ thở hổn hển, nói về phía những ánh mắt vô hình kia: “Ta không muốn, ta không muốn giết chết ngươi. Nhưng bọn họ ép ta vào đường cùng, ta muốn bọn họ nếm thử nỗi đau ta từng trải qua, để cho bọn họ biết cảm giác đau đớn như ruột gan đứt đoạn là như thế nào”

Nói xong lời cuối cùng, nàng ta bỗng ngừng khóc, mười ngón tay nắm chặt thành hai nắm đấm, khóe miệng hung tợn nhếch lên, xua tan toàn bộ sự dịu dàng và hối hận vừa nổi lên trong lòng.

Nàng ta quay đầu nhìn nhìn dấu chân phía sau một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười phá lên một trận cười chói tai. Nàng ta cười đến mức chảy cả nước mắt, khom lưng hồi lâu cũng không thể đứng thẳng người nổi…

“Đằng Hồ à, bây giờ ngay cả dấu chân của chính mình mà ngươi cũng sợ sao? Trong rừng chỉ có một mình ngươi, đương nhiên chỉ có một hàng dấu chân này thôi. Sao ngươi lại đa nghi đến mức này chứ? Thật chẳng giống ngươi một chút nào”

Sau khi tự giễu nói xong những lời này, Đằng Hồ chậm rãi đứng thẳng người, nhìn về phía khoảng trời tuyết trắng trước mặt. Nàng ta nhặt bọc đồ rơi dưới mặt đất lên rồi lại sải bước đi về phía trước một lần nữa. Có điều lúc này đây, bước chân của nàng ta đã vững vàng và kiên định hơn rất nhiều.

Nhưng nàng ta chỉ đi được vài bước trong tư thế miễn cưỡng này, sau đó dưới chân trống rỗng khiến nàng ta rơi thẳng xuống, rơi vào trong một cái hố lớn.

Nàng ta giống như người chết đuối mà hoảng loạn bám vào tuyết xung quanh. Lúc đang cố gắng đứng lên thì nàng ta mới phát hiện cái hố này cũng không sâu, còn chưa chôn vùi được toàn bộ cơ thể của nàng ta. Nhưng tuyết đã làm cho quần áo của nàng ta ướt sũng, vải trở nên vừa ướt vừa cứng làm xua đi chút ấm áp cuối cùng.

Đằng Hồ hung tợn mắng vài câu. Lúc nàng ta bám vào mép hố định trèo ra ngoài thì phát hiện bọc đồ của mình cũng bị rơi trong tuyết. Nàng ta không thể không ngồi xổm xuống một lần nữa, sau đó vươn tay cào tới cào lui trong lớp tuyết dày. Trong bọc đồ kia chứa toàn bộ gia sản của nàng ta, nửa đời sau của nàng ta đều phải dựa vào nó, thế nên tuyệt đối không thể làm mất được.

Nhưng tuyết trong hố rất dày, Đằng Hồ mò mẫm ở bên trong một lúc lâu vẫn không thể tìm được cái bọc nhỏ kia. Trong lòng nàng ta dần trở nên nôn nóng, lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Cuối cùng nàng ta dứt khoát nhào người vào trong tuyết, hai cánh tay gạt lung tung ở bên trong, hy vọng có thể tìm ra bọc đồ với tốc độ nhanh nhất.

Lần mò như thế một lúc lâu, cuối cùng tay nàng ta cũng chạm vào một thứ trơn nhẵn. Đằng Hồ mừng rỡ, vội vàng nắm chặt lấy thứ kia. Nhưng nàng ta kéo liên tục mấy lần, bọc đồ lại giống như bị móc lại, làm thế nào cũng không kéo ra được.

Đằng Hồ nóng nảy, dùng hết toàn bộ sức lực kéo bọc đồ nhỏ kia ra ngoài.

Cuối cùng nàng ta cũng thành công. Tuy cả người bị ngã ngửa trong hố nhưng bọc đồ đã được nàng ta cầm trên tay, hơn nữa nó còn đóng chặt, không bị rơi ra chút bạc nào.

Nàng ta thở mạnh một hơi rồi khoác bọc đồ lên lưng, hai tay vịn vào mép hố chuẩn bị trèo lên.

Nhưng vừa trèo lên một chân, chân còn lại trong hố lại bị thứ gì đó túm lấy…

Thứ kia lạnh đến dọa người, cơn lạnh xuyên qua giày mà chui thẳng vào trong cơ thể Đằng Hồ, khiến cho nàng ta lạnh đến run rẩy.

Thế nhưng thân thể rét lạnh chỉ là thứ yếu. Lúc Đằng Hồ nhìn thấy rõ thứ túm lấy mình, nàng ta không khỏi rùng mình một cái, thân thể nửa treo trên vách hố, không thể nhúc nhích được.

“Nương tử, tại sao nàng… lại muốn mang đồ của Đổng gia đi?”

Một giọng nói quen thuộc lọt vào lỗ tai Đằng Hồ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)