Sử Kim khẽ đáp, sau đó lập tức dẫn người đi ra cửa, nhưng đoàn người còn chưa ra khỏi phòng thì lại nghe thấy Trình Mục Du gọi lại“Khoan đã, Sử Kim, sao chân giường này lại có máu chảy ra vậy?”
Sử Kim cả kinh, vội vàng quay lại, đi đến bên chiếc giường lớn đang dựa vào tường kia. Có điều, hắn ta dạo quanh bốn góc giường mà vẫn không nhìn thấy gì, chỉ đành do dự hỏi Trình Mục Du: “Đại nhân, chỗ này làm gì có máu, hay là… đại nhân nhìn lầm rồi?”
Trình Mục Du vẫn nhìn chằm chằm đầu giường, khẽ ra lệnh: “Sử Kim, để bọn họ đi tìm người trước, ngươi xem dưới giường có cái gì”
Tuy Sử Kim cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lệnh Trình Mục Du, sai đám binh lính còn lại ra ngoài tìm người, còn mình thì dùng sức nâng giường gỗ nặng nề kia lên rồi quan sát bên trong.
“Đại nhân, hình như… gạch lát sàn chỗ này đã được xây lại, ngài đợi chút, để thuộc hạ cậy nó lên…”
Từng viên gạch bị cậy lên, bỗng nhiên Sử Kim hít hà một tiếng, cao giọng nói: “Đại nhân, quả nhiên bên dưới có chôn đồ…”
…
Lúc cái rương gỗ cũ nát kia bị đặt trên mặt sàn, bên tai Trình Mục Du lại vang lên tiếng khóc nức nở quen thuộc. Có điều, Sử Kim ở bên cạnh lại không nghe thấy gì, hắn ta đánh giá cái rương rồi nghi hoặc hỏi: “Thứ này được chôn kỹ như thế, chẳng lẽ Đổng Tông Nguyên giấu tiền riêng sao?”
Trình Mục Du vẫn lặng im không nói, sau đó hắn rút trường kiếm, cắm vào khe hở của rương gỗ, lật cái nắp lên.
Một mùi tanh tưởi pha lẫn với mùi hôi thối ập đến khiến Sử Kim sặc đến bóp mũi lùi về phía sau mấy bước. Khi dần thích ứng với mùi, hắn ta chậm rãi buông tay rồi tiến lên nhìn cái đầu máu chảy đầm đìa còn chưa nhắm mắt trong rương, ngây người một lúc mới bật ra mấy chữ: “Nữ nhân này… chôn đầu của trượng phu dưới gầm giường…”
***
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, núi non, rừng cây, phòng ở quanh thôn Ngu Sơn đều bị tuyết lớn bao phủ. Trên những cành cây, dù cao hay thấp đều đọng một đống tuyết lớn. Gió thổi qua, thỉnh thoảng có vài đống tuyết rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng giống như tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Âm thanh này khiến Trình Mục Du không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, vài lần như thế, ngay cả hắn đều cảm thấy bản thân quá mức cẩn thận, không khỏi bật cười tự giễu: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, sao lại khiến ngươi kiêng kỵ tới mức này, từ bao giờ mà ngươi lại nhát gan đến thế?”
Nghĩ vậy, hắn lại tiếp tục sải bước đi về phía trước, nhưng mỗi khi phía sau có động tĩnh khác lạ thì hắn vẫn dừng chân, xác nhận không có người mới yên tâm đi tiếp.
Bông tuyết xen lẫn trong gió, tung bay hỗn loạn trước mặt hắn, che khuất tầm nhìn của hắn. Mồi lửa trong tay Trình Mục Du năm lần bảy lượt bị gió thổi tắt, cho nên hắn dứt khoát không cần nữa mà vứt trên nền tuyết, sau đó hắn lại gian nan bước tiếp trong bầu trời đầy mưa tuyết. Hắn vừa đi vừa nhìn khắp nơi, hy vọng có thể tìm được bóng dáng quen thuộc kia.
Thình lình, một cành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết mà rơi xuống, toàn bộ nện lên người Trình Mục Du khiến cả người hắn bị phủ một tầng tuyết dày.
Hắn bị dọa nhảy dựng, phát hiện chỉ là một cành cây kia thì vội phủi tuyết trên người mình, lại rung tay áo để phần tuyết còn lại rơi hết xuống.
Nhưng sau khi sửa sang sạch sẽ, hắn vừa ngẩng đầu lên thì bỗng thấy một bóng người lấp ló sau mấy cái cây lớn, sau đó lại biến mất trong tuyết lớn.
Trình Mục Du quát một tiếng, nắm chặt trường kiếm rồi nhanh chóng chạy về phía người kia biến mất. Cũng may tuy người kia đã chạy nhưng dấu chân vẫn lưu lại trên lớp tuyết dày, vì thế hắn lần theo những dấu vết kia. Chạy theo dấu chân người kia để lại ước chừng nửa chén trà, cuối cùng nó cũng dừng lại trước một gốc cây tùng cao lớn, xung quanh không còn dấu chân nào khác.
Dấu vết đến đây thì biến mất, ngay phía dưới gốc cây tùng này. Trước mắt hắn ngoài một mảnh tuyết trắng xóa thì chỉ còn có cây tùng cao lớn như tòa tháp. Nó xanh ngắt, cao to, tuy tán cây bị nhiều tuyết đè ép nhưng vẫn xanh tươi, nhìn không ra chút dấu hiệu héo tàn.
Có điều Trình Mục Du lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, hiện tại mỗi mạch máu trong người hắn đều như muốn nổ tung, đập thình thịch mạnh mẽ theo nhịp của trái tim.
Đó là nhiệt huyết muốn báo thù, nó giống như một chén rượu ngon nhưng lại mang kịch độc, khiến đầu óc hắn choáng váng.
Hắn nhìn chằm chằm gốc đại thụ trước mặt, tay nắm chặt chuôi kiếm, đi từng bước tới gần cái cây.
“Ha ha…”
Đằng sau cái cây bỗng truyền đến một tràng cười, tiếng cười đó rất nhẹ, bị gió xé rách rồi rất nhanh đã biến mất.
Trình Mục Du hơi sững lại, hắn nhận ra chủ nhân của tiếng cười.
Cùng lúc đó, một bóng người ló ra sau thân cây: Đổng phu nhân, không, có lẽ nên gọi nàng ta là Đằng Hồ thì thích hợp hơn. Nàng ta khoác áo lông chồn sáng bóng, hai tay đỡ thân cây, nửa người trên ló ra từ sau thân cây.
Lúc này, nàng ta dịu dàng cười với hắn, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, mấy ngày không gặp mà ngài lại gầy đi không ít. Nghe nói ngài đã tìm thấy thi thể của Tưởng cô nương rồi, nhìn dáng vẻ này của đại nhân thì hẳn là rất bi thương. Thật ra ta cũng không muốn giết nàng ta đâu, một mỹ nhân như thế, ta cảm thấy rất không đành lòng. Nhưng ai bảo đại nhân xen vào việc của người khác chứ. Ta cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi. Nhưng đại nhân yên tâm, lúc Tưởng cô nương chết cũng không phải chịu nhiều đau đớn bởi vì ta chỉ đâm một đao xuyên tim từ phía sau nàng ta, Tưởng cô nương thậm chí còn không hề kêu một tiếng đã đi rồi”
“Đại nhân, ngài làm sao vậy? Mặt ngài đỏ quá, là do tức giận sao? Chỉ muốn lập tức giết ta sao? Đáng tiếc ngài là quan, ta là dân, cho dù đại nhân muốn giết ta thì cũng phải nghĩ đến thân phận của mình chứ?”
Trình Mục Du nhìn nữ tử trước mặt, nàng ta tuy mảnh mai yếu đuối, gió thổi là bay nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một sự tàn nhẫn khủng khiếp, đặc biệt là ánh mắt của nàng ta, nó rất lạnh, giống như chất chứa đầy tuyết, khiến trái tim hắn không khỏi run lên, như bị ánh mắt đó làm cho đau đớn.
Chẳng trách Chu công tử lại muốn bán nàng ta cho người khác, có một người thế này ở bên cạnh hàng đêm thì chỉ sợ chẳng ai yên giấc nổi.
Trình Mục Du khẽ nhếch môi: “Ngươi muốn cố ý chọc giận ta, để ta giết chết ngươi sao? Nhưng ngươi tính sai rồi, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ mang ngươi ra pháp luật, công bố tội danh của ngươi cho toàn thiên hạ”
Nói xong, hắn tiếp tục bước đến chỗ cây tùng kia, nhưng mới đi được vài bước thì dưới chân bỗng hẫng một cái, cả người rơi mạnh xuống dưới.