Tân An Quỷ Sự

Chương 581: Bái công

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt Đổng phu nhân lúc trắng lúc xanh, nàng ta chớp mi, một giọt nước mắt chảy ra: “Quan gia, Trình đại nhân bảo ngài canh giữ ngoài Đổng trạch chắc là vì sợ ta bỏ chạy đúng không? Lẽ nào ngài ấy nghi ngờ ta sao? Dân phụ một thân một mình, cô độc không nơi nương tựa mà còn phạm pháp được sao?”Sử Phi cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt nàng ta như thể làm vậy sẽ giúp ý chí của mình kiên định, không bị lời nói của nàng ta làm rối não.

Nhưng bất thình lình, một tách trà được đặt dưới trán hắn ta, Đổng phu nhân mở nắp trà ra, hơi nước nóng hổi phả thẳng vào từng lỗ chân lông trên mặt hắn ta.

“Quan gia, ngài uống tách trà này cho ấm”

Giọng nàng ta phiêu phiêu bay bay như vọng tới từ nơi xa xôi, có cảm giác không chân thật.

Sử Phi chỉ cảm thấy đầu óc như ong lên, một lớp sương trắng xuất hiện trước mặt, hắn ta đẩy Đổng phu nhân ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước, chỉ vào nàng ta mắng: “Cô… cô bỏ thuốc trên nắp trà đúng không?”

Đổng phu nhân lắc đầu cười, ném nắp trà xuống ụ tuyết trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ta biết ngài rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không uống trà do ta tự tay bưng tới nên chỉ đành cho thuốc vào nắp” Nói đoạn, nàng ta ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay tán loạn trên trời, khẽ nói: “Quan gia, nếu ngài có thể sống sót thì hãy nói với Trình Mục Du rằng Đằng Hồ ta sáu năm trước có thể chạy trốn khỏi quan phủ thì hiện tại chắc chắn cũng sẽ không bị hắn tóm được, bảo hắn hãy dẹp ý định đó đi!”

Dứt lời, nàng ta đi thẳng vào trong nhà, cầm lấy túi đồ đã được chuẩn bị xong xuôi, lại nhìn Sử Phi đã ngã xuống rồi bước thẳng vào trong cơn gió tuyết rời đi.

***

Khổng Chu mở mí mắt Tưởng Tích Tích quan sát cẩn thận rồi nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai nàng ta sau đó đứng lên, nói với Yến Nương: “Cô nương đoán không sai, tuy Tưởng Tích Tích bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết, lúc nàng ấy còn sống đã bị người khác lấy mất hồn phách rồi. Vì cơ thể vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn nên mới xảy ra tình trạng “chết giả”.

Yến Nương vui mừng vỗ tay, nói: “Thế thì tốt quá, giờ chúng ta chỉ cần tìm được chủ nhân của miếu Quảng Thái và đòi lại hồn của Tưởng cô nương nữa là cô ấy có thể hồi sinh rồi”

Sắc mặt Khổng Chu trầm xuống: “Cô nương, việc này quá kỳ lạ, cô có thấy vậy không? Tại sao người đó lại lấy hồn của Tưởng Tích Tích, tại sao lại vây cô trong kết giới, không cho cô thoát ra chứ?”

Yến Nương nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Tưởng Tích Tích, nàng gằn từng chữ: “Ông ta lấy mất linh hồn của người còn sống chính là phạm phải quy tắc, dù ông ta có mục đích gì thì hôm nay ta cũng phải gặp ông ta”

Khổng Chu nói: “Nhưng miếu Quảng Thái hư vô mờ mịt như ảo ảnh, tìm được nó nào có dễ như vậy. Hôm đó ta đưa được cô nương ra ngoài đã là tốt lắm rồi, giờ muốn quay lại đó thì còn khó hơn lên trời”

Yến Nương nhíu mày: “Thừa Ảnh cũng không tìm được sao?”

Khổng Chu lắc đầu: “Thừa Ảnh tìm được cô nương là nhờ mùi, hiện tại cô nương không ở trong miếu Quảng Thái, sao nó tìm được? Hơn nữa, cô đừng quên, dù chúng ta có vào được miếu Quảng Thái thì trên địa bàn của ông ta, pháp thuật của cô sẽ bị mất tác dụng, vậy thì làm sao đối phó với ông ta được chứ?”

Nghe vậy, Yến Nương thoáng ảo não, nàng cắn chặt môi rồi lại buông ra: “Vậy thì không thể cứu Tưởng cô nương được sao?”

Khổng Chu lấy bình rượu hồ lô ra uống một hớp: “Cô nương đừng nản chí quá, thật ra lúc nãy tôi hỏi cô mục đích của kẻ đó là vì đã có suy tính rồi”

Yến Nương ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Là sao?”

Khổng Chu lại uống rượu rồi nhếch mép cười: “Ta thấy ông ta chỉ là hạng trang múa kiếm, ý tại bái công*”

(*) Hạng trang múa kiếm, ý tại bái công: ý chỉ một hành động hoặc lời nói bề ngoài là hợp pháp, nhưng thực tế là có động cơ thầm kín và kế hoạch khác.

Yến Nương trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Người ông ta muốn bái công là ai?”

Khổng Chu liếc nhìn Tưởng Tích Tích rồi lại nhìn Yến Nương: “Cô nương, cô và Tưởng Tích Tích có điểm chung gì với nhau?”

“Ta là phu nhân của Trình Mục Du, Tưởng cô nương và chàng ấy là…” Nói đến đây, Yến Nương chợt im lặng rồi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đầy sâu xa của Khổng Chu, nàng cố ổn định lại tinh thần rồi nhẹ nói: “Mục tiêu của ông ta là Trình Mục Du?”

Khổng Chu chầm chậm gật đầu, cất rượu vào rồi nói: “Cô nương, ta đoán, chỉ cần chúng ta đi theo Trình Mục Du thì chắc chắn sẽ tìm được kẻ đó, tìm được miếu Quảng Thái”

Mắt Yến Nương như loé lên ánh sáng, sau một khắc, nàng đi tới trước cửa: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cũng tới thôn Ngu Sơn đi”

Khổng Chu đuổi theo nàng, nhưng hai người còn chưa đi tới cửa viện đã bị hai bóng người một cao một thấp chặn lại.

Hữu Nhĩ dắt Tấn Nhi, trên gương mặt khỉ dính đầy bông tuyết hiện lên vẻ lo lắng, vò đầu bứt tai nói với Yến Nương: “Cô nương, vừa nãy thằng nhóc này đã nghe trộm cô và Khổng Chu nói chuyện, sau liền nói không muốn ở lại đây mà muốn tới thôn Ngu Sơn cùng hai người”

Lần này thái độ của Tấn Nhi rất khác thường, cậu không khóc mà bình tĩnh tiến tới kéo ống tay áo của Yến Nương, nuốt nước miếng một cái rồi kiên định thốt lên từng câu từng chữ: “Yến Nương, cho con đi đi, Tấn Nhi cam đoan sẽ không cản trở, nhất định sẽ giúp người cứu cha và Tích Tích tỷ tỷ về”

Yến Nương lẳng lặng nhìn cậu một hồi rồi chợt bật cười, sờ sờ búi tóc của cậu: “Được, Tấn Nhi lớn thật rồi, đã biết giúp chúng ta bài ưu giải nạn rồi. Nhưng con phải nhớ kỹ, sau khi đến thôn Ngu Sơn, tuyệt đối không được làm gì một mình, con nhìn này, vị này tên là Khổng Chu, là kiếm khách giỏi nhất thiên hạ hiện nay. Tấn Nhi đi cùng ngài ấy thì sẽ không gặp nguy hiểm gì, con hiểu không?”

Tấn Nhi nhìn gương mặt ngăm đen của Khổng Chu rồi gật đầu với hắn ta: “Ta từng thấy ngài rồi, ngài dưỡng thương bên tiệm thêu Tế Hồng, giờ vết thương của ngài đã đỡ chưa ạ?”

Khổng Chu nhếch mày, nắm lấy bàn tay mập mạp trắng trẻo của cậu rồi nhéo mấy cái: “Nhóc này trông thì giống con búp bê, lòng thì lại như tấm gương sáng, hiểu chuyện hơn biết bao người, đúng là đứa trẻ ngoan”

***

Lúc Trình Mục Du tìm được Sử Phi, thân thể của hắn ta đã bị tuyết che lấp, nếu không nhờ nửa cái giày quan lòi ra ngoài thì suýt nữa hắn đã đi thẳng qua người Sử Phi, để mặc hắn ta nằm trong đống tuyết rồi.

Hắn kiểm tra hơi thở của Sử Phi, thấy hắn ta vẫn còn thở thì không nén nổi thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng sai một nha dịch đưa Sử Phi vào phòng sưởi ấm, còn mình thì cùng Sử Kim và những người khác tìm kiếm tỉ mỉ khắp Đổng trạch.

Sử Kim thấy huynh đệ mình suýt nữa mất mạng thì lòng như lửa đốt, chỉ muốn tìm thấy Đổng thị rồi giải quyết nàng ta luôn tại chỗ. Nhưng hắn ta đã lục soát khắp cả gian nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng ta đâu, chỉ đành chán nản bẩm báo với Trình Mục Du: “Đại nhân, xem ra người đàn bà đó biết chúng ta sắp tới nên đã trốn thoát rồi”

Trình Mục Du nhìn những bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ và nhẹ nói: “Với thời tiết thế này thì chắc nàng ta chạy chưa được bao xa, ngươi dẫn người đi ra ngoài, cho dù có phải xới tung cả thôn Ngu Sơn này lên thì cũng phải tìm được nàng ta”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)