Tân An Quỷ Sự

Chương 580: Trao đổi

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhưng ta lại không ngờ rằng phải tốn nhiều công sức như vậy mới giết được ngươi”“Ta đã chuẩn bị sẵn than củi và gỗ mục từ trước rồi giấu chúng ở sương phòng phía Tây. Ta muốn gây mê trước rồi mới thiêu chết ngươi, tạo nên hiện trường giả chứng minh ngươi đã tự sát vì sợ tội. Không ngờ rằng giữa chừng lại xuất hiện một kẻ ngáng đường. Tên Trình Mục Du kia lại có thể phát hiện ra nguyên nhân cái chết của bà ta đáng ngờ và yêu cầu khám nghiệm tử thi”

“Ngươi quá sợ hãi nên đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy về nhà, sau đó đốt cháy sương phòng phía Tây và tự sát”

“Ngươi không biết khi tìm thấy thi thể ngươi, ta đã thoải mái và hả dạ đến nhường nào đâu. Không cần ta làm thay, ngươi đã tự thiêu chết chính mình. Vậy chẳng phải ta có thể an toàn rút lui, từ nay về sau không cần nóng ruột nóng gan vì khao khát báo thù nữa rồi ư?”

“Nhưng sau khi sự việc xảy ra, trong lòng ta lại cảm thấy rất bất an. Quả thật mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, thuận lợi đến mức bất thường. Nếu ngươi muốn tự tử thì có vô số cách, chẳng hạn như gieo mình xuống sông hay là treo cổ tự vẫn, tại sao ngươi lại cố tình lựa chọn sương phòng ở phía Tây, dùng số củi mà ta đã chuẩn bị để tự thiêu chết chính mình? Phải biết rằng phương pháp này cực kỳ đau đớn và tốn thời gian. Đó thật sự không phải là lựa chọn phù hợp cho những ai muốn chết”

“Tuy nhiên, cho dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng ta vẫn bắt đầu bán tài sản lấy tiền. Ta dự định cầm tiền và rời khỏi đây để sống một cuộc đời hoàn toàn mới. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng chỉ vài ngày trước khi rời đi, ngươi lại bất ngờ quay lại”

“Hôm đó, khi nhìn thấy ngươi trong gương, ta còn tưởng là oan hồn tìm về đòi mạng. Ta hoảng sợ đến mức ngỡ ngàng và không biết nên làm sao. Nhưng ngươi lại nắm lấy bàn tay của ta rồi nói rằng: ‘Phu nhân! Nàng đừng sợ! Là ta đây. Ta chưa chết! Người chết trong trận hỏa hoạn kia là Đại Khuê’”

“Hóa ra hôm đó, ngươi vội vã chạy từ nghĩa trang về nhà rồi thu thập tiền bạc muốn chạy trốn, nhưng vừa đi tới cửa thì gặp Đại Khuê Tử đang vào nhà xin ăn. Khi nhìn thấy hắn ta, một ý tưởng ngỡ là hoang đường nhưng lại khả thi đã bất chợt nảy sinh trong đầu ngươi như một tia sét. Như bị ma xui quỷ khiến, ngươi đã dụ dỗ Đại Khuê Tử vào sương phòng phía Tây, sau đó cho hắn ta một bát cơm bỏ rất nhiều thuốc mê. Sau khi hắn ta bất tỉnh, ngươi đã đeo chiếc vòng tay bằng ngọc lam của mình vào tay Đại Khuê Tử, cuối cùng châm lửa và đốt cháy sương phòng phía Tây”

“Ngay từ đầu, cái thi thể cháy đen và khô khốc kia vốn dĩ không phải ngươi”

“Khi nhìn khuôn mặt hưng phấn tới mức méo mó của ngươi, trong lòng ta lại phải tính kế một lần nữa. Ta nghĩ nên dùng cách nào mới có thể đẩy ngươi vào chỗ chết. Tiếc là họa vô đơn chí! Không ngờ Tưởng Tích Tích kia lại phát hiện ra sự tồn tại của ngươi”

“Vì vậy, ta và ngươi đã bày mưu tính kế. Ngươi giấu Tưởng Tích Tích trong rừng cây, còn ta sẽ thừa dịp nàng ta kinh ngạc và kích động để đánh lén sau lưng hòng giết chết đối phương”

“Đêm đó, chúng ta đã chôn xác nàng ta trong vườn rau của chùa Linh Hiển. Chính ta đã nghĩ ra ý tưởng này, còn ngươi lại vui mừng khôn xiết và khen ngợi năng lực của ta. Ngươi còn nói rằng ngươi nên ẩn náu vài ngày trước, đợi sau khi ta bán của cải lấy tiền thì sẽ cùng ta rời khỏi thôn Ngu Sơn và bắt đầu một cuộc sống mới”

“Đương nhiên ngoài mặt ta đã đồng ý với ngươi, nhưng trong lòng ta lại thong thả nghĩ ra một ý tưởng khác. Quan nhân à! Ngươi không biết sao? Toàn bộ ý tưởng này đều nhờ ngươi đấy! Nếu ngươi đã dùng Đại Khuê Tử làm thế thân cho mình thì ta sẽ khiến ngươi biến thành hắn ta một cách triệt để!”

“Hôm đó, ta vào rừng đưa cơm cho ngươi! Lúc đầu ngươi ăn vô cùng ngon lành, nhưng khi sắp ăn xong, ngươi lại đột nhiên hỏi ta một câu. Ngươi hỏi rằng: Phu nhân! Suốt mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, nhưng dù nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không thể tỏ tường. Ngày đó, khi ta thu dọn hành lý và chuẩn bị trốn thoát, ta tìm thấy rất nhiều củi được giấu dưới gầm giường ở sương phòng phía Tây. Đó cũng là lý do giúp ta nghĩ ra ý tưởng thiêu cháy Đại Khuê Tử ở đó. Nhưng sau đó ngẫm lại thì ta phát hiện: sương phòng phía Tây này thường để trống, tại sao lại có gỗ chất đống ở đó? Ai đã bày biện số gỗ kia?”

“Nghe ngươi nói xong, ta bèn gắp đũa thức ăn cuối cùng đút vào miệng ngươi. Sau đó, ta vừa mỉm cười vừa hỏi vặn: Đúng vậy, quan nhân! Ai lại giấu số củi gỗ kia ở sương phòng phía Tây vậy nhỉ?”

“Ta biết chắc chắn nụ cười tươi tắn khi đó của ta vô cùng xinh đẹp, đẹp như lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta khi ta đã trưởng thành. Khi ấy, ngươi đã bị nụ cười này mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo. Mặc cho mẹ mình phản đối, ngươi vẫn nhất quyết lấy ta làm vợ”

“Nhưng mà lần này, khi nhìn thấy nụ cười của ta, ngươi lại sửng sốt và ngây ra. Hôm đó, biểu cảm của ngươi vô cùng phức tạp, có chút nghi hoặc, có chút khiếp sợ”

“Ngươi đột nhiên đánh rơi cái bát trong tay rồi vịn vào thân cây đứng lên. Nhưng còn chưa kịp duỗi thẳng chân thì ngươi đã nhanh chóng ngã xuống một đống rễ cây vặn vẹo, cuối cùng không thể đứng dậy nữa”

“Ngươi vừa chỉ tay vào ta vừa nói: Là ngươi! Chính ngươi đã chuẩn bị số củi kia! Ngươi còn hạ thuốc vào bát của ta… Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Nói đến đây, Đổng phu nhân lại quay đầu nhìn vào tấm gương mờ ảo một lần nữa. Trên môi nàng ta nở một nụ cười xán lạn như đóa hoa mùa xuân: “Ta là Đằng Hồ đây! Quan nhân, rốt cuộc ngươi cũng nhận ra ta rồi sao?”

Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng nằm xuống giường rồi dùng ngón tay gầy guộc và trắng bệch vuốt ve chiếc gối mềm mại của Đổng Tông Nguyên nhiều lần, bật cười khe khẽ: “Quan nhân đừng sợ! Có ta ở đây cùng ngươi rồi! Không phải ngươi đã nói rằng cả đời này không muốn xa cách ta ư? Ta đều đã ghi nhớ kỹ càng lời nói của ngươi! Yên tâm đi!”

Nàng ta lẳng lặng nằm trên giường. Đợi sau khi ngọn nến vụt tắt, Đằng Hồ giơ tay về phía vô số ánh mắt đang lập lòe trong bóng tối: “Yên nghỉ đi! Ta đã thay các người báo thù xong rồi!”

***

Gió càng ngày càng mạnh. Vài đám mây nhỏ trên bầu trời liên kết với nhau tạo thành một mảng mây đen sẫm dày đặc, sau đó tản ta rồi bao phủ toàn bộ bầu trời thôn Ngu Sơn. Tuyết rơi xuống một cách lơ đễnh, ban đầu chỉ là vài hạt tuyết nhỏ, sau đó từng đợt bông tuyết xóa dữ dội đột nhiên bay lượn và hòa quyện vào nhau, cuối cùng đan thành một đám mây trắng xóa và mịt mù trước mặt Sử Phi.

Hắn ta dụi mắt và quấn chiếc áo lông cừu lên người, sau đó hà hơi nóng vào hai tay để cố gắng xua đi khí lạnh đang xâm nhập vào cơ thể.

Nhưng hình như tất cả nỗ lực này đều vô ích. Bởi vì Sử Phi đã canh giữ bên ngoài cổng viện Đổng gia suốt nhiều ngày nên cơ thể hắn ta đã sớm bị đóng băng từ trong ra ngoài, ngay cả hơi thở mà hắn ta thở ra cũng đầy ắp khí lạnh. Trừ khi có thể uống một bát canh nóng hôi hổi, nếu không thì Sử Phi sẽ không thể ấm lại hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, chóp mũi hắn ta đột nhiên ngửi thấy một mùi hương sảng khoái, trong lành và thấm đẫm lòng người. Sử Phi khịt mũi rồi thình lình tỉnh táo trở lại. Hắn ta đột ngột quay người ra sau và cảnh giác nhìn bóng dáng đang đứng sau lưng mình.

Thấy hắn ta đột ngột quay lại, hình như Đổng phu nhân hơi giật mình, chén trà trong tay nàng ta cũng lắc lư vài cái khiến vài giọt trà bắn ra ngoài từ nắp đậy. Vì vậy, nàng ta điều chỉnh cái nắp rồi vừa cười vừa nói với Sử Phi: “Quan gia! Ngài đứng đây đã quá lâu rồi! Ta sợ ngài bị cảm lạnh nên mang cho ngài một chén trà”

Trông nàng ta vô cùng dịu dàng và yếu ớt như một bông tuyết đang bồng bềnh trong gió, nhưng Sử Phi lại nhớ kỹ lời dặn dò của Trình Mục Du nên lập tức thi lễ với nàng ta mà không hề biến sắc. Hắn ta nói một cách thản nhiên: “Đa tạ phu nhân đã quan tâm! Sử Phi không lạnh. Phu nhân vẫn nên mang chén trà nóng này trở về đi thì hơn”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)