Tân An Quỷ Sự

Chương 58: Tiểu khúc nhi

Chương Trước Chương Tiếp

“Lão gia, đêm đã khuya, ngài đừng để mình mệt, hồi phủ sớm để nghỉ ngơi đi thôi” Lão nô ở bên cạnh Kinh Vân Lai khẽ nóiKinh Vân Lai kéo chặt áo khoác hơn: “Ta cũng mệt mỏi rồi, náo nhiệt thế này xem nhiều rồi cũng không còn ý nghĩa gì nữa” Ông ta được lão nô đỡ dậy, hoàn toàn không chú ý tới phía sau có vài bóng người lờ mờ đang ở một nơi bí mật gần đó quan sát nhất cử nhất động của ông ta.

“Các hương thân, mọi người cứ thoải mái vui chơi thêm một lúc nữa đi, tinh thần của Kinh mỗ không tốt lắm, xin cáo từ trước. Chuyện lương thực thì các người không cần phải lo lắng, ta đã phái người đến Sơn Tây mua lương thực rồi, chắc khoảng vài ngày nữa là đến trấn thôi” Ông ta cao giọng nói với đám người đang chìm trong hoan ca nói chuyện vui vẻ kia.

Đám người yên tĩnh lại, sau đó không biết ai đột nhiên hô lên một tiếng: “Kinh đại thiện nhân lòng dạ từ bi, đúng là Bồ Tát sống” Rồi từng tiếng “Kinh đại thiện nhân” vang lên từ trong đám người, liên miên không dứt.

Kinh Vân Lai cười, liên tục gật đầu với bọn họ, cũng không biết vì sao, trong sự đắc ý của ông ta lại có thêm cảm giác thê lương. Đây chính là kết quả ông ta muốn sao? Được vạn người cung phụng, sống một cách tùy tiện, không cần chịu cái đói nữa, không cần lo lắng bị chính cha mình cầm cuốc đuổi giết.

Không đúng, trong cái viên mãn này giống như còn thiếu cái gì đó, rốt cuộc là cái gì chứ? Ông ta không nhớ được, có phải là thứ gì đó đã mãi rời xa cuộc sống của ông ta, cho nên dù thấy con gái hôn mê bất tỉnh, ông ta cũng chưa từng cảm thấy đau khổ chút nào.

Một cơn gió thổi qua, thổi vào đôi mắt của Kinh Vân Lai. Ông ta dụi mắt, trong ánh mắt mơ hồ thấy được một thứ kỳ quái. Thứ đó ngồi xổm trên cành cây cổ thụ, đung đưa lên xuống. Vóc dáng của nó như một đứa trẻ ba bốn tuổi, lại có một cái đầu to hơn cả của người trưởng thành, trên đầu có hai con mắt thật to, đỏ rực như lửa.

Dường như nó cũng đã phát hiện ra có người chú ý tới mình, vì thế nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ông cụ mặc áo bông đứng dưới tàng cây không chớp mắt, bất thình lình phát ra tiếng cười “ha ha ha ha” mãi không dứt.

Tiếng cười này như một thanh kiếm sắc, trong nháy mắt đâm xuyên qua sự vui vẻ nhiệt tình của mọi người. Tất cả không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía cành cây, lúc nhìn rõ dáng vẻ của thứ kia thì kinh hoàng hét lên chói tai, chạy loạn khắp tứ phía.

“Đại nhân, chẳng phải nó đã bị giết rồi sao? Sao lại xuất hiện nữa?” Sử Kim mờ mịt nhìn Trình Mục Du.

“Trong cái hố kia có vô số hài cốt, có thể nguyên thần của nó chưa tiêu tan nên lại sống lại một lần nữa” Trình Mục Du lẩm nhẩm, sau đó rút kiếm ra đi về phía con quái vật kia.

Hắn đi được một nửa thì dừng lại, bởi vì trước mặt lại xảy ra một cảnh tượng kỳ quái. Con quái vật kia không hề bị đám đông hỗn loạn quấy nhiễu mà vẫn ngồi xổm không nhúc nhích trên cành cây, nhìn Kinh Vân Lai ở phía dưới bằng vẻ đầy hứng thú. Kinh Vân Lai cũng ngây ra nhìn nó, trên mặt lộ ra vẻ mơ màng kỳ quái.

“Tiểu Khúc Nhi…” Con quái vật kia mơ hồ bật ra mấy từ, Trình Mục Du kinh hãi, Tiểu Khúc Nhi? Ba từ này lẽ nào là chỉ Kinh Vân Lai?

“Ơi…” Một tiếng già nua đáp lại đã khẳng định nghi vấn trong lòng hắn. Kinh Vân Lai run rẩy đưa tay ra khỏi áo khoác, hướng về con quái vật ở trên cây, như thể muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó.

“Lão gia, lão gia” Lão nô ở bên cạnh Kinh Vân Lai sợ đến mức không nói lên lời. Rốt cuộc ông ta cũng không đoái hoài gì đến vị lão gia mình đã hầu hạ mấy thập niên này nữa mà ngồi phệt xuống đất, chui vào trong đám người đang hoảng loạn chạy trốn. Con quái vật bị lão nô kia làm kinh động nên đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị. Cái miệng đỏ rực máu lập tức mở rộng đến mang tai, nó nhảy từ trên cành cây xuống, nhảy về phía lão nô kia. Vừa ngậm miệng lại nó đã nuốt đầu lão nô kia vào bụng.

Máu tươi bắn đầy lên mặt Kinh Vân Lai, ông ta nhìn thi thể không đầu vẫn còn đang mang tư thế bò trên mặt đất mà không khỏi run lên, trong giây lát ông ta mới hoàn hồn, xoay người liều mạng chạy về phía Trình Mục Du.

Nhưng mới chạy được hai bước thì lại bị kéo mạnh lại. Ông ta quay đầu thấy cái bóng đen kia đang kéo áo khoác của mình lại, trong miệng phát ra một loạt tiếng cười khùng khục. Kinh Vân Lai luống cuống tay chân cởi nút thắt trên cổ áo, nhưng càng sốt ruột thì ông ta lại càng không cởi được, ngược lại còn thắt thành một nút chết. Lực kéo phía sau đột nhiên mạnh hơn, ông ta bị kéo đến mức ngã nhào ra đất, phần lưng bị kéo ngã trên đất khiến ông ta đau đến mức rên lên.

“Tiểu Khúc Nhi…” Cái bóng người màu đen kia xuất hiện ở phía trên ông ta. Từ cái đầu quái dị kia, Kinh Vân Lai thấy được rất nhiều người, rất nhiều người. Bọn họ từng chơi đùa trên đồng ruộng, bắt ếch xanh, đấu dế với ông ta. Đúng rồi, ông ta thích nhất là câu cá bên suối. Cá trong suối rất béo, phải vài người hợp sức lại mới kéo được nó lên. Muội muội vẫn luôn ở bên cạnh cổ vũ và mừng rỡ cười “ha ha ha”, hai cái bím tóc lắc lư lúc cao lúc thấp, tựa như cánh bướm đang dập dờn nhảy múa.

“Tiểu Khúc Nhi, cuối cùng ngươi cũng về bên chúng ta rồi”

Một cơn gió tanh mùi máu thổi qua, con quái vật kia lao đầu xuống chỗ yết hầu của Kinh Vân Lai. Đến lúc nó ngẩng đầu lên thì trên mặt đất chỉ còn một cái áo khoác da nai nhuốm đầy máu tươi. Cái áo kia bị một cơn gió mạnh đột ngột thổi bay về phía đám người, giống như một cái cờ hiệu bình thường bay phấp phới trong không trung.

“Ăn thịt người rồi, Kinh đại thiện nhân bị ăn sạch rồi” Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi, nỗi sợ hãi chạy dọc từ sống lưng lên đến đỉnh đầu bọn họ. Mọi người đều liều mạng kêu la, bỏ chạy nhưng không biết phải chạy đi đâu.

Trình Mục Du và Sử Kim, Sử Phi cố len qua đám đông để chạy tới chỗ con quái vật. Bây giờ nó đang ngồi xổm trên mặt đất, nuốt những miếng cặn cuối cùng vào trong bụng.

“Mẹ, mẹ…” Một đứa nhỏ bị dòng người hỗn loạn xô đẩy đang khóc lớn chạy tới chỗ Trình Mục Du. Mặt bé con lem đầy nước mắt, đứa bé tủi thân mếu máo.

“Đừng nhúc nhích” Trình Mục Du kêu to, bởi vì hắn thấy con quái vật kia đã ngẩng đầu lên, từ từ xoay người về phía bé gái, cổ hơi rướn về phía trước, có vẻ như nó đang chuẩn bị tấn công về phía cô bé. Trong cổ họng nó phát ra tiếng “ùng ục ùng ục” rồi chạy nhanh về phía đứa nhỏ.

Lại có một cơn gió to thổi qua, gió này còn lớn hơn so với cơn gió vừa rồi, bên trong còn kèm theo một tiếng rít gào trầm thấp.

Gió cuốn ngọn lửa cháy quanh lò nung bốc cao hơn mười thước, giống như sắp bay lên trời, khiến cho cả bầu trời đỏ rực lên.

“Cẩn thận” Trình Mục Du cũng chạy nhào về phía đứa bé kia, nhưng lại bị một sức mạnh quật ngược lại, ngã quỵ trên mặt đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)