Tân An Quỷ Sự

Chương 579: Báo thù

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh nến lập lòe soi rõ bóng người trong chiếc gương đồng. Đổng phu nhân ngồi bên giường và dùng ngón tay xanh xao nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp trên giường. Nàng ta nhìn một nửa giường mà Đổng Tông Nguyên thường nằm với ánh mắt đong đầy thống khổ, đau thương và bi thảm“Quan nhân!” Nàng ta khẽ gọi: “Sao chàng lại nỡ bỏ mặc ta một mình rồi ra đi như vậy? Những năm tháng gả cho chàng chính là quãng thời gian ta hạnh phúc nhất. Chúng ta tâm đầu ý hợp, đồng dạ đồng lòng, chưa bao giờ nổi giận hay phải đỏ mắt. Khi mẹ không tín nhiệm quan nhân, chàng giống như một đứa trẻ bơ vơ và bất lực rồi trốn trong phòng khóc lóc cả đêm. Những lúc đó, ta luôn lập tức ôm chàng thật chặt và nói với chàng rằng có ta ở đây, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, mãi mãi để chàng làm cái cây chắn gió che mưa cho ta. Ta sẽ luôn dựa vào chàng, mà chàng cũng luôn nương tựa vào ta”

“Người khác vô cùng ngưỡng mộ chúng ta. Họ nói rằng hai ta là đôi nam xướng nữ tùy, tuy là hai cá thể khác nhau nhưng trái tim lại cùng chung nhịp đập. Chỉ có điều, hoa nở bên cạnh nhau, sao có thể để một cành héo rũ trước?”

Nói đến đây, ánh nến lại chập chờn. Ánh sáng và bóng tối xẹt qua đôi mắt của Đổng phu nhân và tô điểm một sắc thái phức tạp cho đôi mắt của nàng ta. Đổng phu nhân quay đầu về phía gương rồi nhìn chằm chằm vào bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ bên trong một hồi lâu, cuối cùng nhếch miệng và nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Quan nhân! Chàng có biết không, chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ rồi! Chàng từng nói với ta rằng chàng rất sợ ở một mình, bởi vì căn nhà này tuy rất lớn nhưng đâu đâu cũng có những đôi mắt. Chúng nó nhìn chàng bằng ánh mắt chứa đựng sự kinh hoàng và oán giận”

Nàng ta khịt mũi rồi nở nụ cười giễu cợt: “Chàng không biết đó thôi, ta cũng đã từng nhìn thấy những đôi mắt đó! Không, nói vậy có lẽ vẫn chưa đúng lắm. Nói một cách chính xác thì ta cũng là một trong số những đôi mắt đó. Đương nhiên chàng sẽ không nhớ, mà mẹ của chàng lại càng không thể nhớ rõ. Trong căn nhà cũ ở Dương Châu, bà ta đã từng quản lý vô số nữ tử, thế thì làm sao bà ta có thể nhớ được một bé gái tên là Đằng Hồ – một người từng nhìn bà ta trong bóng tối với hy vọng rằng bà ta sẽ thưởng cho mình một miếng cơm?”

“Bà ta từng nói với bọn ta rất nhiều lần rằng: nam nhân ngày nay khác ngày trước rất nhiều. Bọn họ không còn thích ngực to và mông nở nữa, eo thon thướt tha và thân hình liễu yếu đào tơ mới là loại thượng phẩm. Để tạo ra nhiều ‘thượng phẩm’, bà ta không bao giờ cho bọn ta ăn no mà đã bỏ đói để tập luyện hát ca và múa may, cầm kỳ thi họa, thổi sáo đánh đàn, nữ công gia chánh, may vá thêu thùa, thậm chí còn học bí thuật chốn phòng the. Học những thứ này để làm gì? Đương nhiên là để lấy lòng nam nhân. Đúng vậy! Trong mắt mẹ chàng, bọn ta hoàn toàn không phải là con người mà là đồ vật. Bà ta trao đổi thân xác của bọn ta để nhận lấy hàng ngàn hàng vạn bạc vàng và châu báu, đồng thời cũng đổi lấy đồ đẹp và cơm ngon cho hai mẹ con các người!”

Nàng ta mỉm cười với bóng hình trong gương, nụ cười trông quyến rũ và quỷ dị đến lạ.

“Quan nhân! Không phải chàng luôn nói rằng ta rất giỏi hầu hạ người khác hay sao? Thật ra ta chỉ dùng một chút tiểu xảo với chàng mà thôi, mà những kỹ năng này đều là do mẹ chàng dạy cho ta đấy! Ta sẽ ghi nhớ chúng suốt cả đời, đồng thời cũng đã sử dụng chúng với nhiều nam nhân khác. Chỉ có điều chàng là người được hầu hạ tốt nhất”

Nàng ta chớp mắt với vẻ ghét bỏ: “Cái gã Chu công tử kia rất thích những tiểu xảo dâm đãng quái đản, hơn nữa công cụ của ông ta còn nhiều hơn cả mẹ chàng. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, vì may mà ông ta vẫn biết thương tiếc ta nên chưa bao giờ hãm hại ta cả. Còn cái gã đầu lợn kia thì…” Khóe miệng nàng ta xệ xuống thấp và nắm chặt bàn tay hòng giấu ngón trỏ vào lòng bàn tay mình: “Cái gã đầu lợn đó ngoài việc thích cưỡng hiếp ta thì còn hành hạ và tra tấn ta mỗi ngày. Hai vợ chồng họ Vương kia đều là ma quỷ. Bọn họ dùng kim châm chọc thủng cơ thể ta khiến cả người ta đều là lỗ máu, hơn nữa còn ngâm ta trong nước giếng vào mùa đông khắc nghiệt để đong đếm thời gian, mỗi lần ta bị đông cứng là đã qua một canh giờ”

“Không biết đã bao nhiêu lần ta nghĩ rằng mình sẽ chết dưới cái giếng đó, thậm chí ta còn mong mình sẽ chết quách ở đó để không phải chịu đựng tra tấn khổ sở như thế nữa. Tuy nhiên, ta vẫn sống sót hết lần này đến lần khác. Vậy nên vào lần bị ném xuống giếng cuối cùng, ta đã thề với trời xanh rằng nếu lần này lại thoát chết trong gang tấc, ta nhất định sẽ không để cho hai kẻ kia được sống tốt”

Nàng ta cười vài tiếng khe khẽ. Trong căn phòng trống trải này, tiếng cười của nàng ta va phải vách tường và vọng lại tạo ra âm thanh the thé.

“Đêm hôm đó là đêm hạnh phúc nhất trong đời ta. Ta đâm vào bụng gã đầu lợn kia và moi hết ruột của hắn ta ra. Hắn ta vốn tưởng rằng ta sẽ buông tha cho mình, không ngờ sau khi nhìn thấy máu thì hắn ta lại kinh hãi tới mức tru tréo ầm lên. Vì vậy, ta lập tức bịt miệng cái gã đầu lợn đó rồi lôi sống đứa con đã thành hình của hắn ta ra ngoài ngay trước mặt hắn ta…”

Dứt lời, khuôn mặt Đổng phu nhân lại lộ ra nụ cười vui vẻ, kìm lòng không được nên vỗ tay rồi nói: “Sảng khoái! Thật sự vô cùng sảng khoái. Trên đời này, trải nghiệm đẹp đẽ nhất chính là tự tay giết chết kẻ thù của mình. Vì vậy, ta đã mê đắm loại cảm giác này và không tiếc công sức trăm cay nghìn đắng để tìm ra mẹ con các ngươi”

“Quan nhân! Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nhận ra ngươi ngay lập tức. Khi còn nhỏ, ngươi thường xuyên nhìn lén bọn ta qua khe cửa. Ngươi ở ngoài sáng, ta ở trong tối, cho nên ta đã nhớ rõ ánh mắt của ngươi. Ta cũng biết ngươi chính là điểm yếu duy nhất của mẹ ngươi”

“Chỉ có điều, hai mẹ con các ngươi đã sớm quên ta rồi. Thật là may mắn biết bao! Các ngươi không nhớ rõ ngoại hình của ta nên ta mới có thể vạch ra kế hoạch báo thù mà không cần kiêng dè gì cả”

“Ta đã lợi dụng sự bất đồng giữa hai mẹ con ngươi để khơi mào mâu thuẫn giữa hai người! Ngươi còn nhớ không? Ta đã khóc lóc ỉ ôi bên tai ngươi bao lần về sự miệt thị của người hầu đối với ngươi và sự kiêu ngạo của bọn họ đối với ta. Ngươi vô cùng tức giận, thậm chí còn đập vỡ chén bát. Ngươi nói rằng chính vì thái độ của mẹ ngươi nên bọn họ mới dám láo xược với chúng ta một cách trắng trợn và chẳng kiêng kị gì cả”

“Đương nhiên ta cũng từng cố tình lén lau nước mắt trước mặt ngươi, hơn nữa còn khiến ngươi ‘vô tình’ phát hiện chứng cứ mẹ ngươi đã ngược đãi ta như thế nào, làm cho ngươi càng ngày càng căm hận bà ta tới mức không thể cứu vãn”

“Nhưng ngươi không hề hay biết, trong những sự kiện đó chỉ có một số ít là thật, còn phần lớn là do ta dựng chuyện. Thêm dầu vào lửa và gây sóng gió mới là kỹ năng mà ta am hiểu nhất!”

“Ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến hai mẹ con vốn thân thiết và khăng khít như các ngươi phải xa cách nhau. Cũng may là ông trời không phụ người có lòng! Cuối cùng cũng có một ngày ngươi không thể chịu đựng được nữa. Ngươi dự định ra tay với nữ nhân kia – người đã nuôi dưỡng và cung phụng ngươi như một vị Phật”

“Ta đã nhìn thấy nhưng lại án binh bất động, thậm chí còn cố ý tạo ra chứng cứ ngoại phạm cho mình. Bởi vì ta biết rằng hình phạt khủng khiếp nhất đối với bà ta chính là để bà ta chết dưới tay đứa con trai do mình đẻ ra. Đương nhiên ta cũng hơi tiếc nuối khi không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bà ta bị ngươi giết, nhưng trong đầu ta đã hình dung ra dáng vẻ của bà ta trước lúc chết nhiều lần rồi. Chắc chắn bà ta sẽ căm phẫn và đau thương hơn là sợ hãi, bởi dù sao thì cũng là ngươi đã tự tay đút từng muỗng chất lỏng nóng bỏng kia vào miệng bà ta mà”

“Cuối cùng bà ta cũng đã chết, lại còn chết thảm như vậy! Ngươi không biết đâu, khi chạm vào cái cổ họng cứng ngắc như thiếc kia, suýt chút nữa ta đã bật cười thành tiếng vì không nhịn được đấy. Tuy nhiên, ta đã cố gắng tạm thời đè nén niềm vui trong lòng mình, bởi vì hành trình trả thù của ta vẫn chưa kết thúc. Người tiếp theo bước vào địa ngục chính là ngươi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)