Tân An Quỷ Sự

Chương 578: Đổi trắng thay đen

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du ngồi bất động trước bàn, tay chống trên trán, lưng thẳng tắpHắn đã ngồi như vậy được mấy canh giờ rồi, thậm chí ngọn nến trên bàn đã tắt, dầu nến chảy dọc theo đế cắm nến và nhỏ xuống ống tay áo hắn mà hắn cũng không biết.

Đầu hắn không ngừng nghĩ về những cảnh tượng đã từng xảy ra: Lần đầu tiên hắn gặp nàng ta, nàng ta vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi đang nằm co ro dưới cái bẫy bắt thú hệt như nai con yếu ớt. Sau đó, hắn cứu nàng ta lên, cẩn thận chăm sóc nàng ta, chữa trị vết thương trên người nàng, lại dùng lòng yêu thương vô bờ bến của mình để bù đắp nỗi đau mất cha của nàng ta.

Đến tận sau này, Tưởng Tích Tích coi hắn như phụ thân, như đại ca, không chỉ sắp xếp, xử lý đồ ăn thức uống hàng ngày của hắn, mà còn cưng chiều Tấn Nhi như đệ đệ ruột thịt sau khi thằng bé bị mất mẹ.

Tuy họ không phải máu mủ tình thân, nhưng lại thân thiết hơn cả người thân của mình.

Thậm chí hắn còn cảm thấy từ lâu Tưởng Tích Tích đã thành một phần của mình, hoặc có lẽ nàng ta chính là một phiên bản khác của mình trên thế giới này: Nàng ta do một tay hắn chăm sóc dạy bảo, ghét ác như cừu hệt như dòng máu trong người hắn. Hắn nghĩ gì nàng ta cũng đều đoán được, ngay cả khi hắn chưa nhận ra tình cảm của mình đối với Yến Nương, nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, giúp hắn xác định rõ tình cảm của mình.

Nhưng bây giờ, việc nàng ta yên lặng rời đi nằm ngoài dự tính của hắn, vậy nên lúc nhìn thấy gương mặt không còn hơi thở của nàng ta, hắn cảm thấy không thể tin được, ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Không phải là không đau đớn, trái tim của hắn như một miếng thịt bị khoét sâu, đau đớn thấu tận tim gan.

Nhưng khi nỗi đau đã qua đi, toàn thân trở nên tê liệt mà không rõ lý do, như thể dòng suy nghĩ đã chết hoàn toàn, không thể khôi phục lại từ trong nỗi khiếp sợ.

Cho nên hắn cứ ngồi đờ đẫn ở đó từ tận bình minh cho tới hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn cho tới khi ánh bình minh ngày tiếp theo chiếu rọi vào, lặp đi lặp lại.

Gió thổi chữ “Hỉ” màu đỏ trên cửa sổ kêu loạt soạt, Tưởng Tích Tích đã tự tay cắt những chữ này. Một ngày trước ngày hắn và Yến Nương thành thân, Tưởng Tích Tích đã dán chúng lên cửa sổ, nụ cười vừa sáng ngời vừa tươi tắn, nàng ta nói: “Đại nhân, ngài cưới Yến cô nương là ta đã có thể yên tâm rồi, ta sẽ không nói mấy lời sến súa gì, chỉ mong ngài và Yến cô nương sống lâu trăm tuổi, đầu bạc răng long”

Lòng Trình Mục Du bỗng trở nên nặng nề: Nàng ta nói nàng ta yên tâm rồi, lẽ nào nàng ta còn có ý khác sao? Hay là nàng ta đã dự cảm được điều gì nên mới nói như vậy?

Nghĩ tới đây, hắn cúi đầu, cầm lấy thanh trường kiếm đặt cạnh lên, vuốt nhẹ vết máu đã khô dính trên đó, đôi mắt dần ướt: Cả cuộc đời nàng ta có muôn vàn gian truân, từ bé đã theo cha lẩn tránh trong núi rừng, tuy sau đã được mình cứu, nhưng lúc ở trấn Ngọc Tuyền lại bị Kinh Vân Lai làm bị thương nặng, vĩnh viễn mất cơ hội làm mẹ. Vốn dĩ hắn đã hạ quyết tâm phải chăm sóc nàng ta cả đời, nhưng không ngờ nàng lại đi mất rồi, chỉ để lại thanh kiếm đã theo nàng ta bao năm qua.

Một cơn gió lớn lại thổi qua, lần này cơn gió vừa nhanh vừa mạnh khiến hai chữ hỉ màu đỏ trên cửa sổ bị thổi bay.

Trình Mục Du thấy thế liền vội vàng đứng lên và đi ra sân, đuổi theo hai chữ hỉ đã bị rách, cẩn thận nhặt chúng lên, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái rồi mới khẽ nói: “Tích Tích, xin lỗi, hồi đầu lúc ta cứu ngươi, ta đã nghĩ nhất định ta phải cho đứa bé này một cuộc sống an yên, nhưng cuối cùng ta lại nuốt lời rồi”

Hắn chợt cảm thấy đau xót trong lòng, hắn nắm chặt tay, móng tay găm sâu vào thịt đau nhức: “Tích Tích, đời này ta có lỗi với ngươi”

***

Lúc Yến Nương đi vào viện, Trình Mục Du đang quỳ hai gối xuống đất, nhìn chằm chằm vào nắm tay đặt trên đầu gối.

Yến Nương thấy hắn như vậy bèn vội vàng đi tới dìu hắn, ân cần hỏi: “Quan nhân, chàng sao vậy? Sao lại quỳ dưới đất?”

Trình Mục Du không trả lời, tuy được nàng dìu nhưng hai mắt hắn vẫn dán chặt vào nắm đấm của mình.

Thấy vẻ mặt điên dại của hắn, Yến Nương thầm cảm thấy rùng mình, nàng dịu dàng nói: “Quan nhân, chàng đừng quá đau buồn nữa, ta có một tin tốt muốn nói với chàng đây”

Trình Mục Du lại như không nghe thấy nàng nói, hắn bỗng mở tay ra rồi lại siết chặt lại, dùng một giọng điệu rất khẽ nói với Yến Nương: “Tại sao mỗi lần gặp ta nàng ta đều siết nắm tay lại, tại sao?”

Nghe thấy câu trả lời không ăn nhập với câu hỏi, Yến Nương cảm thấy rất kỳ lạ: “Nàng ta? Quan nhân nói ai cơ?”

Trình Mục Du quay đầu nhìn Yến Nương, trong mắt như loé lên một tia sáng: “Sở dĩ nàng ta không dám để lộ móng tay là vì chột dạ, lúc giết đứa bé đó, móng tay nàng ta đã bị chuôi đao làm gãy nên không giống với người khác. Lúc gặp người của quan phủ, phản ứng đầu tiên của nàng ta là muốn giấu móng tay, thảo nào, thảo nào ta cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ ra, thì ra chứng cứ ở ngay nơi này, ở ngay trên người Đổng thị”

Yến Nương kinh ngạc, con ngươi đen nhánh chuyển động đầy linh hoạt: “Ý của quan nhân là Đổng thị chính là Đằng Hồ sao?”

Trình Mục Du gật mạnh đầu rồi nhặt hai chữ hỉ đã bị rách trên mặt đất lên và đưa cho Yến Nương: “Phu nhân xem đi, hai chữ này đã bị gió thổi đến mức rách tả tơi, liệu phu nhân có biết cái này đã từng được dán ở đâu không?”

Yến Nương không hiểu ý hắn, chỉ đành trả lời: “Đã bị gió thổi rách rồi thì sao còn có thể phân biệt cái nào với cái nào được?”

Nói đến đây, nàng bỗng trợn to hai mắt, nhìn Trình Mục Du một hồi lâu rồi mới gặng nói: “Có người đổi trắng thay đen?”

Trình Mục Du nhìn ra ngoài sân, vẻ mặt dần trở nên nặng nề: “Võ thuật của Tích Tích rất tốt, nếu một mình Đằng Hồ thì tuyệt đối không thể hại chết nàng, cho nên, mặc dù ta đã đoán được Đổng thị chính là Đằng Hồ, nhưng lại không nghĩ ra cách nàng ta hại Tích Tích, mãi cho đến khi ta nhìn thấy hai chữ hỉ này thì mới nghĩ được nguyên nhân mọi chuyện”

Yến Nương gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề: “Quan nhân, ta còn một việc muốn nói với chàng”

Còn chưa dứt lời, Trình Mục Du đã lướt qua nàng và chạy đi, chỉ nói với lại: “Phu nhân, có chuyện gì thì chờ ta về rồi nói, tuy Sử Phi đang canh giữ ở thôn Ngu Sơn rồi, nhưng Đằng Hồ rất gian trá xảo quyệt, ta không yên tâm, sợ là nàng ta sẽ lại chạy mất”

Vừa dứt lời, hắn đã chạy tới cửa viện rồi chẳng mấy chốc biến mất trong bóng tối.

Thấy hắn đã đi xa, Khổng Chu mới đi ra từ trong góc tới phía sau Yến Nương, uống một hớp rượu rồi nói: “Cô nương, cô phát hiện ra gì thế?”

Yến Nương quay đầu lại nhìn hắn ta, cười nói: “Khổng Chu, nếu xác thịt không bị thối rữa thì là do đâu?”

Khổng Chu lắc đầu: “Không thể nào, sau khi chết, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, chỉ còn lại một cái xác thịt, sao lại không thối rữa được chứ?” Nói tới đây, hắn ta hít sâu một hơi, bình rượu hồ lô trên tay rơi xuống đất: “Trừ phi, người kia vẫn chưa chết hẳn!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)