Tân An Quỷ Sự

Chương 577: Giấu

Chương Trước Chương Tiếp

Yến Nương vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh nhưng sâu trong mắt nàng lại cất chứa nét cười khó nhận ra. Nàng đưa tay bắt lấy kiếm tuệ rồi cúi đầu nhìn hoa văn hình rồng phức tạp của nó. Không lâu sau, trên kiếm tuệ bỗng hiện ra một đoạn đồng thau tạo thành hình chuôi kiếm, tuy không nhìn thấy phần thân nhưng nàng vẫn cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén và lạnh lẽo như sương thu của nó“Giao phân Thừa Ảnh, Nhạn lạc Vong Quy, Khổng Chu, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi” Yến Nương nắm chặt chuôi kiếm trong lòng bàn tay, nàng có cảm giác hơi ấm từ nó đang men theo dòng kinh mạch của nàng chảy vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Chuôi kiếm tỏa ra ánh bạc mờ ảo chợt kéo theo thân hình mảnh mai của Yến Nương bay vút lên cao, lao vào hỗn độn tối tăm, trở thành ngôi sao duy nhất giữa bầu trời.

Khi mở mắt ra, Yến Nương phát hiện mình đã trở lại chùa Linh Hiển. Lúc này, ánh nắng ấm áp của mùa đông vừa sà xuống phủ một vầng sáng dịu dàng lên mảnh sân.

Khổng Chu đứng cách nàng mấy thước, khuôn mặt ngăm đen kia nở một nụ cười còn ấm hơn cả nắng trời. Hắn ta hành lễ với Yến Nương: “Cô nương, đã lâu không gặp”

Yến Nương đến bên hắn ta rồi đưa tay bóp mấy cái trên bả vai chắc nịch của hắn: “Khổng Chu, cơ thể của ngươi không có gì khác thường chứ?”

Khổng Chu lại bật cười để lộ ra hàm răng trắng sáng: “Làm cô nương lo lắng rồi, ta hoàn toàn ổn”

Yến Nương gật đầu: “Xích sắt của yêu đạo kia là pháp khí vô cùng nguy hiểm, ngươi có thể sống sót trở về đã là may mắn vô cùng”

“Khi ấy, ta biết mình khó thoát nạn nên cứ cắn răng chịu luôn một roi của ông ta, may sao hôm đó ông ta mải nghĩ về Hộ Chẩn, ông ta cũng chẳng buồn kiểm tra xem ta đã chết hẳn hay chưa, nhờ vậy ta mới có thể trở về báo tin cho cô nương”

Yến Nương rất cảm kích: “Khổng Chu, ngươi vất vả rồi”

Khổng Chu lấy bình rượu ra nốc mấy hớp: “Có rượu ngon bầu bạn, vất vả gì đâu?” Đến đây, hắn ta lau mép hỏi Yến Nương: “Cô nương, sao cô lại tới ngọn núi này?”

Yến Nương nhìn lướt qua tượng Phật trong phòng, khuôn mặt lộ ra chút buồn bã. Nàng khẽ nói: “Tưởng cô nương mất tích trong lúc đi điều tra sự tình ở thôn Ngu Sơn, Tinh Vệ đi tìm nàng ta cũng không thấy quay về, ngay cả kim đồng cũng không thể triệu hồi được hồn phách của Tinh Vệ”

Khổng Chu nhíu đôi mày rậm: “Hồn phách của Tinh Vệ chắc đã bị kẹt trong miếu Quảng Thái kia rồi, vì thế nên nó mới không thể trở về bên cạnh cô nương được. Nó đi tìm Tưởng cô nương, chẳng lẽ hồn phách của Tưởng cô nương cũng ở miếu Quảng Thái? Linh hồn tách rời khỏi cơ thể, Tưởng Tích Tích đã không còn ở nhân thế nữa rồi sao?”

Yến Nương cắn môi dưới, nét mặt trông càng buồn rầu hơn: “Ngươi nói không sai, nhưng ta hy vọng mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển. Tưởng cô nương còn nhỏ tuổi mà lại có một tấm lòng nghĩa hiệp, ta thật sự không hy vọng nàng ta xảy ra chuyện”

Khổng Chu thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, hắn ta cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định hỏi ra điều mà hắn vẫn giữ trong lòng bấy lâu: “Cô nương, cô lo lắng cho nàng ta như vậy, là vì Trình Mục Du sao?”

Yến Nương liếc nhìn hắn ta, trả lời một cách bình tĩnh: “Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn là thế”

“Ý cô nương là sao?”

“Trình Mục Du hoàn toàn khác với Trình Đức Hiên, ngài ấy trọng tình trọng nghĩa, xử án công tâm và là một vị quan tốt hiếm có trong triều đình. Bên cạnh đó, ngài ấy còn góp mặt trong lễ cúng tế mười năm của tiên đế, năm người còn lại tham dự đều là quan viên tiền triều. Chỉ riêng ngài ấy gia nhập đơn thuần là vì lòng tưởng nhớ và tôn kính đối với tiên đế. Ta rất kính phục ngài ấy ở điều này”

Giọng Khổng Chu dịu đi: “Vì vậy nên cô nương mới gả vào Trình phủ?”

Yến Nương mỉm cười: “Dĩ nhiên gả cho ngài ấy là để báo thù cho tiên đế, thế nhưng ta thực sự không ghét được người này, quãng thời gian chung sống với ngài ấy cũng rất thoải mái”

Nghe xong, Khổng Chu cũng ngớ ra, hắn ta vừa định tiếp lời thì thanh kiếm Thừa Ảnh bên hông chợt rung lên, chuôi kiếm tỏa ra vầng sáng óng ánh.

“Hình như Thừa Ảnh cảm nhận được điều gì đó” Khổng Chu nói xong bèn tháo chuôi kiếm bên hông xuống. Hắn ta vừa buông lỏng tay, Thừa Ảnh rơi xuống đất bỗng chốc lao ra ngoài nhanh như rắn lội nước.

“Sao nó lại chạy ra hậu viện chùa Linh Hiển?”

Vừa thắc mắc xong, Yến Nương và Khổng Chu nhìn nhau rồi cùng đuổi theo Thừa Ảnh. Hai người chạy ra hậu viện thì thấy nó đang đứng vững trên vườn rau, từng vòng sáng bạc bao bọc nó đang tản ra chung quanh tạo thành những vầng hào quang bảy màu.

“Trình Mục Du từng kể rằng người phụ nữ bị những tên dâm tăng giết chết đã được chôn ngay trong vườn rau của chùa Linh Hiển…” Yến Nương lẩm bẩm.

Khổng Chu nhìn chằm chằm vào mảnh đất mới ẩm ướt kia: “Cô nương, nếu muốn xử lý thi thể thì nên chôn ở đây là tốt nhất. Ngôi chùa Linh Hiển này đã từng xảy ra án mạng nên dân chúng bình thường chẳng ai dám bén mảng đến đây, sau một thời gian, thi thể sẽ phân hủy chỉ còn mỗi xương trắng, dù nó có được phát hiện, người ta cũng chỉ nghĩ rằng đây là bộ hài cốt sót lại từ vụ án trước, sẽ không ai nghi ngờ nó là một vụ án mới đâu”

Yến Nương nheo mắt lại: “Nếu sự thật là như thế thì tên hung thủ này đúng là một kẻ gian xảo và thâm độc. Khổng Chu, mau đào khu vực này lên, ta muốn xem thử rốt cuộc là bên dưới có thứ gì”

Khổng Chu bước đến bên Thừa Ảnh, hắn ta vừa cầm chuôi kiếm cắm nhẹ xuống dưới đã khiến những lớp đá vụn bùn cát văng hết lên.

Sau đó, hắn ta bỗng dưng ồ lên, đôi mắt cố định vào thứ đang nằm dưới lớp đất, nét mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Yến Nương cũng căng thẳng, nàng đã ngầm đoán được hắn ta nhìn thấy thứ gì, nhưng khi nhìn thấy bóng người quen thuộc qua bả vai Khổng Chu, đầu óc nàng vẫn choáng váng mất một lúc như thể vừa bị ai đó cầm gậy đánh vậy, mãi vẫn chưa thể trở lại bình thường.

**

Yến Nương bưng một chén cháo đứng ngoài thư phòng, cháo đã được Hữu Nhĩ hâm lại mấy lần nên giờ vẫn còn nóng.

Nàng gõ nhẹ cửa phòng mấy lần, không thấy ai trả lời, nàng bèn đặt chén cháo trước cửa rồi chọc thủng cửa sổ giấy nhìn bóng người đang nằm sấp trên bàn: “Quan nhân, ta đặt cháo trước cửa, chàng đói thì lấy ăn ngay nhé”

Nói xong, nàng còn chưa kịp xoay người đã có một bàn tay nhỏ lạnh băng nắm lấy tay nàng. Tấn Nhi đứng ôm chặt lấy nàng, cậu ngửa đầu nhìn nàng, run rẩy nói: “Yến Nương, đã hai ngày rồi cha không ăn uống gì, thân thể của người sao chịu nổi? Hay là chúng ta khuyên người ăn một ít nhé, con sợ cha…” Nói đến đây, đôi mắt to đã rưng rưng nước mắt, cậu nghẹn ngào một hồi mới nói tiếp: “Tích Tích tỷ tỷ đã đi rồi, Tấn Nhi… Tấn Nhi không thể mất cha nữa…”

Yến Nương ngồi xổm xuống, đưa tay gạt lệ trên má Tấn Nhi. Nàng nhìn thẳng vào mắt thằng bé, ôn tồn đáp: “Ta hiểu rõ cha con, ngài ấy hoàn toàn không phải người yếu đuối hèn nhát đâu, cha con sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy, ta nghĩ, ngài ấy chỉ cần một chút thời gian để bình phục sau cú sốc này thôi”

Tấn Nhi hít nước mũi thòng lòng, nhìn Yến Nương bằng đôi mắt đầy nghi hoặc: “Thật ạ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)