Như Yến Nương dự đoán, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng. Vì vậy, nàng bước từng bước một đến tấm “lưới” lớn màu đỏ kia, im lặng nhìn kỹ nó một hồi rồi đưa tay sờ lênNgón tay vừa chạm vào mặt “lưới”, nàng đã bất ngờ mở to mắt nhìn đầu ngón tay của mình: Có một sợi dây màu đỏ cứ như mọc chân vậy, nó quấn từng vòng trên ngón giữa của nàng, sau đó từ ngón giữa nó trườn lên mu bàn tay rồi lại chuyển xuống cổ tay trắng mịn.
Sợi dây đỏ này vừa lạnh lẽo thấu xương vừa sắc bén đến lạ, càng lúc nó càng quấn chặt tay nàng. Nếu không nhờ lớp da trên người nàng được Diêm Khả Vọng dày công luyện chế, chắc có lẽ bàn tay xinh xắn này đã bị nó cắt thành mấy khúc rồi.
Nàng cảm thấy nguy hiểm nên đã vội vàng lùi ra phía sau hòng tránh khỏi sợi dây kia. Nhưng những sợi dây đỏ xuất hiện từ chiếc lưới ngày càng nhiều, chúng men theo bốn đầu ngón tay còn lại leo lên da nàng rồi trườn sang cổ tay.
Yến Nương khịt mũi bực dọc, nàng phất tay trái bên hông, một chiếc khăn tay lấp lánh ánh bạc hiện ra trong tay nàng. Nàng mau chóng ném chiếc khăn tay kia sang tay phải đang bị những sợi dây đỏ trói buộc.
Chiếc khăn quấn lấy bàn tay phải vương đầy dây đỏ, lặp đi lặp lại động tác xoa nhẹ…
Lòng bàn tay phải như một cây đuốc bốc cháy, sức nóng ngày càng cao mang đến cảm giác đau đớn thấu tâm can. Yến Nương nhếch môi, nàng nghiến răng ken két, tận hưởng một chút khoái cảm từ cơn đau này.
Thoắt cái, chiếc khăn đã bay lên trời rồi lại trở về bên hông Yến Nương. Nàng quan sát bàn tay phải của mình thì phát hiện những sợi dây kia dường như sợ nóng nên đã rút lui sạch sẽ, hóa lại thành tơ hồng trên tấm lưới.
Yến Nương dửng dưng bỏ qua bàn tay phải đang dần đỏ lên vì bị phỏng, cười khẩy: “Chỉ có bản lĩnh này thôi à? Sợ là chút tài mọn này không bắt được ta đâu”
Vừa dứt lời, từ phía nàng, một làn khói xanh bỗng dưng thoát ra bọc xung quanh cơ thể mảnh mai của nàng.
Không lâu sau, đám khói xanh kia bắt đầu tản ra và lấp đầy mọi ngóc ngách trong đại điện, che giấu kẻ hiểm độc đang chờ thời hành động.
Giữa làn khói, có một cái bóng mờ ảo, miệng đầy ria mép, trán đính hạt châu, vóc người cường tráng, móng vuốt cứng cáp khỏe khoắn, hệt như sóng cả lao nhanh trong mây mù.
Bất thình lình, cái bóng hùng hổ này bỗng xòe mấy cái đầu ra, nhắm thẳng vào tấm “lưới đỏ”. Sau một tiếng “rầm” vang dội, tấm “lưới” đã bị nó chia năm xẻ bảy, từng mảnh “lưới” mềm oặt rơi xuống ngưỡng cửa trông không khác gì những mảnh vải đỏ bị xé tàn tạ.
Cái bóng lớn lao ra khỏi điện rồi lại biến về làn khói xanh, trôi lênh đênh giữa bầu trời hiu quạnh. Một lát sau, bóng người của Yến Nương từ từ hiện ra giữa làn khói, nàng quay về phía sau thì nhận thấy ngôi miếu thờ vây hãm mình đã biến mất tăm, xung quanh nàng chỉ còn lại hoang nguyên vô tận không một ngọn cỏ, ngoài những con đom đóm lấm tấm ra thì chẳng còn gì cả.
Yến Nương nhíu mày, nàng không ngờ mình đã phá được một nhà tù nhưng bên ngoài vẫn còn một cái nhà tù lớn hơn đang chờ đợi nàng. Không những vậy, cánh đồng hoang vu này dường như còn chẳng có điểm cuối, cũng không thể phân biệt được cả phương hướng. Cho dù có năng lực đầy mình, nàng cũng không biết nên thoát khỏi đây như thế nào.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố gắng xác định vị trí bằng tinh tượng. Nhưng càng nhìn bầu trời thênh thang, trái tim nàng càng thắt lại: Trên đỉnh đầu nàng là bầu trời sao? Đen ngòm như trở về thời kỳ hỗn độn trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa vậy, đục trong lẫn lộn, không có nhật nguyệt, không có sao trời, cũng không có gió thoảng mây bay.
“Bàn Cổ – vị thần đầu tiên sáng tạo ra trời đất đã hóa thân trong lúc hấp hối, hơi thở thành gió mây, tiếng nói hóa lôi đình, mắt trái là mặt trời, mắt phải là mặt trăng, máu thịt hóa Giang Hà, gân mạch thành mặt đất, da dẻ làm cỏ cây, xương răng là kim thạch, tinh túy thành châu ngọc, còn mồ hôi biến thành những cơn mưa. Nhưng tại sao nơi này không có gì cả? Chẳng lẽ đây chính là tử địa trong truyền thuyết sao?”
Yến Nương tạm thời gạt nghi ngờ đi, lặng lẽ niệm một câu chú. Khi nàng duỗi tay ra, ba ngọn lửa màu xanh lập tức bốc lên giữa lòng bàn tay. Nàng vừa nhấc cổ tay lên, ba ngọn lửa kia đã vọt thẳng lên cao chiếu sáng bầu trời hỗn độn tối tăm trên đỉnh đầu.
Nhờ vào ánh lửa, Yến Nương trông thấy một vật thể ẩn hiện giữa bầu trời hỗn độn kia, nàng cố gắng nhìn kỹ hơn nữa thì lại thấy nó trông giống như một ngôi miếu thờ hùng vĩ, miếu có sườn ngói màu xám xanh cùng những bức tường cao màu đỏ gạch, nom có vẻ hư ảo thoát tục, song hơi quen mắt, hình như nàng đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Thế rồi, nàng bỗng chấn động: Không đúng, chẳng phải nàng vừa bị nhốt trong đại điện của ngôi miếu này sao? Sao bây giờ nó lại ở trên kia, nó đã hoàn toàn thay đổi vị trí?
Chưa kịp nghĩ nhiều, ba con chữ lớn màu đỏ tươi trên cột đá trước miếu thờ đã đâm vào mắt nàng.
“Miếu Quảng Thái”
Nàng lẩm nhẩm ba chữ này, môi nở một nụ cười hờ hững: “Hóa ra là ngươi, thật sự là ngươi, nhưng sao ngươi lại di dời tôn giá, đến thành Tân An?”
Nàng chưa nói xong, Tam Muội Chân Hỏa đã run lên, những ngọn lửa chao đảo chập chờn lùi về lòng bàn tay nàng như bị gió lớn thổi tắt. Yến Nương nhíu mày: “Tam Muội Chân Hỏa là tâm hỏa, gồm tinh, khí và thần hợp lực luyện thành, sao tự dưng bị gió thổi tắt?”
Ngay lúc nàng đang thắc mắc thì lại nghe thấy tiếng “phụt”, ba ngọn lửa kia không còn chống đỡ được nữa nên đã tắt ngúm trong tay nàng, hóa thành một làn khói trắng.
Không có ánh lửa, bầu trời chỉ còn lại một màu đen kịt, miếu Quảng Thái một lần nữa ẩn mình như chưa từng xuất hiện.
Đom đóm vẫn bay dập dìu xung quanh nàng, chúng trải rộng toàn bộ hoang nguyên này, khi thì giống như những vì sao từ trên trời rơi xuống, khi thì lại giống như những đốm ma trơi lơ lửng trong không trung, làm cho Yến Nương không thể phân biệt được rốt cuộc là chúng đang trôi nổi hay là rơi xuống.
Nàng cứ nhìn những đốm sáng bé nhỏ ấy, không biết qua bao lâu mới ngộ ra: Hóa ra miếu Quảng Thái không chỉ ở sau lưng nàng mà còn ở ngay trên đỉnh đầu nàng, bản thân vùng hoang nguyên vô tận này chính là một mớ hỗn độn. Hỗn độn giống như một quả trứng gà, một khi đã mắc kẹt bên trong thì chỉ còn nước quanh quẩn bên trong, cả đời này đừng hòng thoát khỏi đây.
Sau khi nhận ra tình cảnh của mình, cảm xúc của Yến Nương cũng dần chùng xuống. Nàng biết mình đã trúng kế và mắc kẹt trong một lồng giam khổng lồ khó mà thoát thân, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không ra rằng tại sao người kia phải cản trở nàng, phí bao nhiêu công sức nhốt nàng ở đây?
Trong nỗi hoang mang, nàng chợt phát hiện ra một đốm trắng ở phía cuối chân trời đen như mực. Đốm trắng vốn chỉ có chút xíu phải nhìn kỹ lắm mới thấy rõ, song chẳng mấy chốc, nó đã biến thành một vầng sáng nổi bật giữa màn đêm tăm tối, vầng sáng càng lúc càng lớn mang theo ánh sáng sắc lạnh, như một ngôi sao băng rực rỡ hạ cánh xuống nơi nàng đang đứng.
Yến Nương mở to mắt chăm chú dõi theo vầng sáng trắng kia, cuối cùng nàng nhận ra đó không phải sao băng mà là một chiếc kiếm tuệ trắng trong như ngọc, nó đã xuyên qua hỗn độn muôn vàn cách trở để bay đến bên nàng.