Tân An Quỷ Sự

Chương 575: Mạng nhện

Chương Trước Chương Tiếp

Đi vào chỗ sâu nhất trong rừng, Yến Nương nhìn thấy tảng đá trước mặt bị chùng xuống như sắp đổ, trông cực kì đáng sợ. Nàng nhìn rừng cây rậm rạp và những đóa hoa dại không biết tên, huýt một tiếng sáo thật dài với bầu trời cao vút. Tiếng huýt sáo giòn giã tựa như một làn gió lướt qua chân trời xanh thẳm. Thế nhưng, theo làn gió lặng lẽ lướt qua, ngoài vài tiếng vọng xa xăm thì không còn bất kỳ phản hồi nàoYến Nương nhíu mày, nghi ngờ nói: “Sao tới đây mà vẫn không tìm ra Tưởng cô nương, ngay cả Tinh Vệ cũng không có tung tích?”

Dứt lời, nàng bèn nhìn xung quanh, thấy không có người thì lập tức giơ hai ngón tay lên không trung, ở giữa kẹp cây châm bằng đồng. Tiếp đó, nàng phóng châm đồng về phía trước, cây châm vững vàng lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích.

Thấy thế, Yến Nương chậm rãi nhắm hai mắt lại, đặt năm ngón tay thon dài giống như nhị sen ở phía dưới châm đồng, miệng thong thả hát bài “Gọi hồn”

“Hồn ơi về đây! Mối hại Phương Tây, cát trôi ngàn dặm… Cuốn vào vực sâu, hồn sẽ nát vụn, không thu gom lại được… May mà thoát ra được, bên ngoài cũng là nơi hoang vắng… Kiến đỏ to như voi, ong đen bằng quả hồ lô. Ngũ cốc không mọc được, đành lấy cỏ lâu làm thức ăn… Đất làm loét thịt người, chẳng tìm được nước uống. Lang thang không nơi nương tựa, mênh mông chẳng có tận cùng…”

(Trích trong phần Dịch nghĩa bài “Gọi Hồn” của Khuất Nguyên)

Tiếng hát vừa dứt, xung quanh lập tức nổi lên một màn sương trắng lạnh lẽo. Yến Nương mở mắt nhìn đám sương trắng dần tụ thành hình người, hình thú và nhiều hình dạng khác rồi loạng choạng đi về phía mình. Lúc đến bên cạnh nàng, chúng lại dần hợp lại thành một thể, sau đó cuộn lại, xoay tròn, quấn nàng ở giữa.

Yến Nương đứng yên bất động, mặc cho đám sương mù kia vây quanh mình. Trong sương mù hiện ra vô số khuôn mặt dữ tợn, chúng há to miệng, khàn giọng gào thét về phía nàng.

Những âm thanh này tựa như đang du dương trên những đám mây, nhưng khi rơi xuống lại giống như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào tai nàng, dường như như muốn cắt thần trí của nàng thành vô số mảnh vụn.

Yến Nương vẫn mở mắt, ánh mắt lướt qua từng gương mặt đang tranh nhau lao tới trước mặt mình, đồng tử ngày càng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành hai khe nhỏ dài hẹp, bên trong lóe lên tia sáng màu vàng, trông cực kì dọa người.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng thở mạnh một hơi, ánh mắt cũng khôi phục lại như cũ. Nàng khẽ giơ ngón tay lên rồi nắm lấy cây châm đồng, sau đó chợt ném nó về phía đám sương trắng vây quanh mình, khẽ nói: “Đi đi, các ngươi bị ngọn núi này vây hãm nhiều năm như vậy rồi, cũng nên bước vào luân hồi”

Châm đồng tựa như có sinh mệnh mà xỏ xuyên qua sương trắng hết vòng này đến vòng khác, nối liền những bóng trắng mơ hồ kia lại với nhau rồi bay về phía xa, rất nhanh đã hòa vào đám mây trắng như bông.

Thấy châm đồng bay xa, ấn đường của Yến Nương vẫn nhíu chặt. Nàng nhìn về phía con đường núi kia: Hiện giờ mặt trời đã lên cao, ánh ban mai cao ngất tựa như một chiếc mũ kim quang lấp lánh phủ phía trên ngọn núi. Thế nhưng con đường kia vẫn xám xịt, dường như ánh mặt trời bị thứ vô hình gì đó ngăn lại bên ngoài, chỉ có vài ngọn gió nhẹ thổi xuyên qua rừng, mang theo một mùi hương kỳ lạ.

Yến Nương cắn môi dưới, lẩm bẩm: “Tinh vệ là linh thể, nhưng châm đồng của ta lại không triệu hoán nó tới đây, có thể thấy nó đang không ở nơi này. Không, nhất định hiện giờ nó không ở thế gian mà bị nhốt một nơi nào đó, thế nên mới không thể nghe thấy lời gọi của ta”

Trong lòng nàng bỗng trở nên căng thẳng, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía rừng núi trước mặt một lần nữa: Cách đó không xa, mái hiên rách nát của chùa Linh Hiển thấp thoáng dưới bóng cây, giống như một bóng ma đang lén lút nhìn trộm ra bên ngoài.

“Chùa Linh Hiển, Trương thị nói nàng ta từng nhìn thấy quái nhân ở nơi này. Chẳng lẽ trong ngôi chùa này cất giấu thứ gì cổ quái sao?” Nghĩ như vậy, nàng bèn bước lên con đường núi, đi về phía ngôi chùa nhỏ ẩn mình trong rừng rậm kia.

Yến Nương thân nhẹ như chim, cước bộ như bay, không tốn nhiều thời gian đã đi tới cửa chùa Linh Hiển. Ngôi chùa nhỏ này chỉ có tổng cộng ba sương phòng, ngăn sân lớn như vậy thành hai phần trước sau. Trong sương phòng ở giữa có một pho tượng Phật. Bởi vì đã lâu không có người quét dọn nên trên người Phật phủ đầy mạng nhện, ngay cả hai đôi mắt của pho tượng cũng bị che kín bởi mạng màu trắng xám. Đột nhiên nhìn vào giống như không có tròng mắt, trông cực kì đáng sợ.

Yến Nương lặng lẽ quan sát pho tượng loang lổ kia trong chốc lát, sau đó khẽ bước vào.

Nhưng đế giày vừa chạm xuống đất, sau lưng nàng bỗng trở nên lạnh lẽo. Nàng nắm chặt khung cửa, dùng sức thu chân lại.

Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn chậm một bước. Vùng trời phía trên chùa Linh Hiển bỗng nổi lên vô số sợi dây đỏ nhỏ dài, tựa như mưa bụi mà ùn ùn áp xuống. Cùng lúc đó, bùn đất dưới chân nàng khẽ động đậy rồi hóa thành cát đen, sau đó không ngừng nhấp nhô lên xuống, lắc đến mức nàng sắp đứng không vững.

Nhưng không lâu sau, đột nhiên cát đen kia cứng lại bất động, dưới chân Yến Nương là một lớp gạch đen đến phát sáng, phản chiếu ra bóng dáng yểu điệu của nàng.

Yến Nương vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi. Nơi này đâu còn là ngôi chùa nhỏ cũ nát kia, hiện giờ nàng đang ở trong một gian đại điện. Trên chiếc bàn thờ trước mặt nàng có một hàng nến đỏ soi sáng bốn phía xung quanh nàng. Nhưng những nơi khác của đại điện thì vẫn tối đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Yến Nương nhìn bốn góc đại điện, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy thứ màu đen tụ tập ở một chỗ kia dường như là vật sống. Chúng nó đang rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể vươn ra nanh vuốt sắc bén về phía nàng.

Yến Nương thở ra một hơi thật sâu, sau đó đi tới cửa điện. Nàng có thể nhìn thấy đom đóm vàng xanh đan xen nhau bên ngoài cửa, chúng tựa như những ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, trông vừa kì lạ vừa thần bí.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện hai cột đá màu đỏ. Yến Nương ngẩng đầu, nhìn thấy trên cột có hai hàng chữ to được xếp ngăn ngắn chỉnh tề: Thiện Lai địa tâm không thẹn, ác hơn ngô môn can đảm tự hàn.

“Thiện lai tâm vô quý, ác qua ngô môn đảm tự hàn” Nàng lặp lại hai câu này một lần, nở nụ cười nghiêm nghị: “Nếu thiện ác trên thế gian đều có nhân quả, vậy ta cần gì phải trăm phương ngàn kế, hao tổn tâm sức để báo thù? Hai câu này căn bản là nhảm nhí”

Sau lưng nàng bỗng nổi lên một trận gió lạnh, đưa một mùi hương kì lạ bay tới. Mùi hương này giống với mùi ban nãy nàng ngửi được trong núi.

Cùng lúc đó, hàng nến thẳng tắp trên bàn thờ chợt lay động vài cái, sau đó toàn bộ bị dập tắt.

Yến Nương thầm nói một tiếng không ổn, lập tức đứng dậy vọt về phía cửa điện, nhưng nàng còn chưa kịp tới cạnh cửa, giữa cửa điện đột nhiên mọc ra một tấm lưới rậm rạp được dệt bởi sợi tơ đỏ, trông giống như máu tươi bắn tung tóe, hoàn toàn che kín cửa điện lại.

“Hoa Bỉ Ngạn”

Yến Nương nheo mắt nhìn về phía sau bóng đen đang giương nanh múa vuốt rồi thốt ra ba chữ từ trong kẽ răng: “Ngươi là ai?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)