Tân An Quỷ Sự

Chương 574: Kẻ ăn xin

Chương Trước Chương Tiếp

“Đổng phu nhân”Trình Mục Du cúi đầu gọi, sau đó đi về phía nữ tử yếu đuối đang đứng giữa đám người kia. Nàng ta tựa như một gốc cây cỏ mỏng manh, không người nâng đỡ nên đung đưa sắp ngã.

“Đổng phu nhân, ta đang định đến Đổng gia, không ngờ lại phát hiện thi thể nát này ở trong rừng” Trình Mục Du nhìn vào mắt nàng ta, đôi mắt kia giống như hai cái giếng sâu, tuy trong suốt nhưng lại không thể nhìn tới đáy.

“Trình đại nhân, ngài đến Đổng gia vì chuyện Tưởng đại nhân mất tích sao?” Đổng phu nhân ôm ngực, dường như nếu không làm vậy thì nàng ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Trình Mục Du khẽ gật đầu: “Đúng là việc này, mấy ngày nay phu nhân có gặp Tích Tích không?”

Đổng phu nhân nhíu hai hàng lông mày nhỏ rồi chậm rãi lắc đầu: “Hôm đó Tưởng đại nhân theo đại nhân rời đi, ta không còn gặp lại ngài ấy nữa. Dân nữ vẫn không hiểu, chuyện của Đổng gia đã kết thúc rồi, sao Tưởng đại nhân lại quay lại thôn Ngu Sơn?”

Trình Mục Du thản nhiên nói: “Tích Tích bị mất lệnh bài, nàng ta tưởng bị rơi ở Đổng gia nên quay lại tìm kiếm, không ngờ lại không thấy quay về nữa”

Đổng phu nhân cúi đầu thở dài: “Hóa ra là vậy. Mấy ngày nay ta đang sắp xếp hành trang, nhưng chưa từng phát hiện lệnh bài của Tưởng đại nhân. Chắc là rơi ở chỗ khác rồi” Nói đến đây, nàng ta ngẩng mặt lên, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt: “Đại nhân, ngài nói xem, rốt cuộc thôn Ngu Sơn này đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ba ngày hai người chết, chẳng lẽ thôn này bị nguyền rủa sao?”

Trình Mục Du nhìn dáng vẻ bi thương của nàng ta, trên mặt lộ ra chút đau buồn, nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân chớ nghĩ nhiều, quan phủ nhất định sẽ bắt được hung thủ phía sau, trả lại yên bình cho thôn Ngu Sơn”

Đổng phu nhân cúi người hành lễ: “Dân nữ cảm tạ đại nhân trước”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Sử Phi chen từ ngoài vào. Hắn ta nhìn Đổng phu nhân một cái rồi ghé vào bên tai Trình Mục Du thì thầm vài câu.

Trên mặt Trình Mục Du hiện lên chút kinh ngạc, hắn nhìn Sử Phi, lông mày nhướn cao: “Người trong thôn đều ở đây?”

Sử Phi gật đầu: “Thuộc hạ đã cẩn thận hỏi qua, mấy ngày nay không có người nào mất tích cả”

Trong lòng Trình Mục Du căng thẳng giống như bị vô số dây leo quấn quanh. Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn về phía thi thể bị chia năm xẻ bảy kia một lần nữa, sau đó thốt ra một câu hỏi mà chính mình cũng không nghe rõ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Dường như có người nghe được câu hỏi của hắn, trong đám người bỗng vang lên một âm thanh hơi do dự: “Thi… thi thể nát này không phải là Đại Khuê Tử đấy chứ?”

Thôn dân lập tức xôn xao .

“Đúng vậy, mấy ngày nay không thấy Đại Khuê Tử, ta còn tưởng hắn đến thôn khác rồi chứ”

“Hắn hay di chuyển luân phiên giữa mấy thôn, chỗ nào kiếm được đồ ăn thì ở lại chỗ đó vài ngày”

“Nhìn thân hình rất giống. Tuy Đại Khuê Tử ngốc nghếch, nhưng hắn ta chưa bao giờ bất hòa với người khác. Không biết ai ra tay tàn nhẫn như vậy, ngay cả đã chết mà cũng không giữ lại thi thể nguyên vẹn”

Trình Mục Du liếc Sử Phi một cái: “Đi hỏi thăm một chút xem Đại Khuê Tử là ai? Có đặc điểm nhận dạng gì?”

Sử Phi đáp một tiếng. Trình Mục Du nhìn hắn ta đi về phía đám người, không biết tại sao trong lòng bỗng nảy ra cảm xúc thấp thỏm không yên. Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy như mình đang đứng trước vực sâu vạn trượng, chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ giẫm vào khoảng không rồi rơi xuống.

“Đại nhân, Đại Khuê Tử là một kẻ điên ở thôn bên cạnh, cha mẹ mất sớm, một mình hắn ta kiếm sống bằng nghề ăn xin. Đại Khuê Tử thường thay phiên ở lại mấy thôn gần nhau, nhà ai có thức ăn thừa thì sẽ cho hắn ta. Tuy đầu óc của hắn ta không tốt lắm, nhưng bình thường hay cười hì hì nên người ta cũng không chán ghét”

Giọng nói dịu dàng kia lại vang lên ở phía sau, Trình Mục Du quay đầu lại nhìn nàng ta: “Đổng phu nhân, Đại Khuê Tử biến mất từ khi nào?”

Đổng phu nhân lắc đầu: “Mấy ngày nay, ngay cả chuyện trong nhà ta còn chưa lo xong, sao có thể để ý tới hắn ta chứ? Chẳng qua là vừa nãy nghe thấy đại nhân bàn bạc, ta mới nhớ ra mình không thấy hắn ta mấy ngày rồi”

Hai người đang nói chuyện thì Sử Phi quay lại. Hắn ta hành lễ với Trình Mục Du: “Đại nhân, theo người trong thôn nói, họ đã không gặp Đại Khuê Tử kia mấy ngày rồi. Hơn nữa thân hình của thi thể này cao lớn, quả thật khá giống với hắn ta. Lát nữa thuộc hạ sẽ sang thôn lân cận hỏi thử một chút, xem có thể xác định thân phận thật sự của thi thể này hay không”

Trình Mục Du nhìn thi thể kia một cái rồi nói với Sử Phi: “Ta đi cùng ngươi”

Nói xong, hắn bảo một nha dịch ở lại trông coi thi thể, sau đó đi theo sau Sử Phi ra khỏi thôn. Nhưng hắn vừa đi được vài bước đã bị Đổng phu nhân gọi lại.

“Đại nhân, Đại Khuê Tử sống nghèo khổ không nơi nương tựa. Nếu thi thể này thật sự là của hắn ta, sau khi phá án, dân phụ nguyện bỏ tiền mua cho hắn ta một chiếc quan tài rồi đưa đi an táng”

***

Ra khỏi thôn, Sử Phi vẫn không ngừng ca ngợi hành động nhân nghĩa của Đổng thị.

“Nữ nhân như Đổng phu nhân đúng là hiếm có trên thế gian. Bản thân còn đang mặc đồ tăng thế mà vẫn ôm tấm lòng xót thương với một người không thân cũng chẳng quen. Quả thực khiến người ta kính nể”

Trình Mục Du liếc hắn một cái, trêu chọc nói: “Hình như ngươi rất để ý Đổng thị”

Sử Phi lập tức đỏ mặt, cãi lại: “Ta chỉ cảm thấy việc làm nhân nghĩa của nàng ta rất hiếm có. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta thấy đại nhân nói chuyện với nàng ta rất nhỏ nhẹ dịu dàng, hoàn toàn không giống với người khác”

Trình Mục Du cười nhạt một tiếng: “Ngươi có phát hiện ra ánh mắt của Đổng thị khác với những người bên cạnh không?”

Sử Phi gãi đầu: “Nàng ta rất dịu dàng, làm cho mọi người cảm thấy thân thiết”

“Đúng vậy, ánh mắt của nàng ta rất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác, càng dễ khiến người khác sinh ra cảm xúc thương hại với mình. Đặc biệt là một số nam nhân có suy nghĩ muốn làm anh hùng bảo vệ người khác, ví dụ như…” Hắn nhìn Sử Phi một cách sâu xa: “Ngươi”

Sử Phi bị nói trúng tim, trên mặt càng đỏ hơn. Hắn ta lau mồ hôi nóng toát ra trên trán rồi hắng giọng nói: “Vậy ra vừa rồi đại nhân cố ý bày ra dáng vẻ kia, giả vờ làm cho Đổng thị nghĩ rằng ngài cũng sinh ra cảm xúc thương hại với nàng ta?” Nói đến đây, hắn ta bỗng nhíu chặt lông mày: “Không đúng, sao đại nhân phải làm như vậy? Chẳng lẽ ngài nghi ngờ vụ án mạng của thôn Ngu Sơn có liên quan đến Đổng thị?”

Trình Mục Du lắc đầu: “Lúc Đổng lão phu nhân và Đổng Tông Nguyên chết, nàng ta đều không có mặt ở hiện trường. Chí ít thì hai chuyện này cũng không liên quan trực tiếp với nàng ta. Nhưng vừa nãy nhìn thấy ánh mắt của Đổng thị, ta cứ cảm thấy hơi kì lạ. Những người khác đều chỉ trỏ cái xác kia với dáng vẻ hoảng sợ, chỉ có nàng ta là rưng rưng nước mắt nhìn ta. Tuy cơ thể đứng không vững, nhưng trong đôi mắt kia lại không có chút sợ hãi nào”

Sử Phi liếm đôi môi khô: “Có lẽ nàng ta vừa mới mất chồng nên nhìn thấu chuyện sống chết”

Trình Mục Du cười giễu một tiếng: “Cũng có thể. Chẳng qua là biểu hiện của nàng ta quá cố ý, giống như cố tình muốn thu hút sự chú ý của ta để nói cho ta biết nàng ta vẫn ở đây, không trốn đi, cũng không sợ hãi hay chột dạ. Nhưng càng như thế, ta lại càng nghi ngờ nàng ta hơn”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)