Trình Mục Du cúi đầu nhìn bóng mình và cha trong giếng nước, rõ ràng là họ đang ở gần trong gang tấc nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và cha lại xa xôi như đang ngăn cách bởi hàng ngàn dặm núi. Rốt cuộc, họ sẽ không bao giờ thân thiết như trước kia được nữaHắn đã từng ngưỡng mộ lòng nhân từ, y thuật nhân ái và lý tưởng hành y cứu đời của cha mình. Nhưng không biết từ khi nào, một người chỉ biết chuyên tâm nghiên cứu y thuật như Trình Đức Hiên đã thay đổi và càng ngày càng xa cách Trình Mục Du. Ông ta khiến hắn không thể hiểu nổi, hay nói cách khác, Trình Mục Du cũng không muốn truy tìm đến cùng để hiểu rõ nội tâm của Trình Đức Hiên.
Có lẽ đây mới chính là dáng vẻ ban đầu của cha hắn. Trình Đức Hiên chưa bao giờ thay đổi, ông ta chỉ đang quay trở lại với bản thân mình mà thôi.
Mà ở giao lộ ngã tư đường đó, Trình Mục Du đã lựa chọn một con đường hoàn toàn khác với cha mình.
Vì vậy, hắn đã giấu Trình Đức Hiên làm rất nhiều chuyện, thậm chí còn định cả đời này cũng sẽ không nói cho ông ta biết những chuyện này.
Trình Mục Du chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt già nua của Trình Đức Hiên rồi nhẹ nhàng nói: “Cha! Khi con còn nhỏ, cha đã nói với con về một sự kiện trước khi thành lập nhà Đại Tống nhiều lần. Cha kể rằng khi đó, người chết đói ở khắp nơi, dân chúng lầm than, vấn nạn ‘người ăn thịt người’ thường xuyên phát sinh. Sau đó Tiên đế nhất thống thiên hạ, con dân Đại Tống từ đó mới được hưởng thái bình thịnh trị. Cha còn nói với con rằng làm quan đừng mong cầu danh lợi mà hãy học hỏi theo Tiên đế, coi thường chữ ‘danh’ phù phiếm, luôn cần cù và chăm chỉ, biết thường xuyên lo nghĩ cho muôn dân, gìn giữ lý tưởng nguyên sơ của bản thân. Chỉ những điều này mới có thể bảo vệ thiên hạ thái bình”
Nói tới đây, hắn bỗng chuyển chủ đề, ánh mắt hiện lên vẻ thành khẩn: “Nhưng tại sao cha lại thay đổi? Cha chỉ một lòng mong cầu công danh lợi lộc và hoàn toàn không để tâm đến nguyện vọng của dân chúng. Con thật sự không thể hiểu được tâm tư này của cha!”
Sắc mặt Trình Đức Hiên cứng đờ, thật lâu sau mới tránh né ánh mắt sáng quắc của Trình Mục Du và nhẹ giọng nói: “Phải biết rằng cần có mưu kế mới có thể ngồi vững ở vị trí trong triều đình. Nếu ngay cả địa vị này cũng không leo lên được thì sao có thể nói thay nỗi lòng của con dân và tỏ lòng thương cảm với dân chúng?”
Trình Mục Du lắc đầu và cười nhẹ: “E là ngay cả bản thân cha cũng không thể tin tưởng những lời này. Nhớ khi Tiên đế còn sống, cho dù ban đầu chỉ là một người lính bình thường dưới quyền Quách Uy, ngài ấy vẫn luôn liều mạng để làm gương cho binh sĩ, dám đánh, dám xông pha và cũng là người tiên phong lao vào kẻ thù…”
Trình Đức Hiên dứt khoát cắt ngang lời hắn: “Mục Du! Tại sao hôm nay con luôn nhắc đến người đó? Con nói những điều này trước mặt ta cũng không sao, nhưng nếu để người khác nghe thấy thì e là sẽ bất lợi cho con”
Trình Mục Du nhìn ông ta chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi: “Người đó? Cha thậm chí không dám nhắc đến Tiên đế sao? Lẽ nào cha đã quên năm đó, cha luôn nói với con rằng Tiên đế là người hiệp nghĩa ra sao, rộng lượng và nhân từ như thế nào, khiến con đã tôn thờ và sùng kính Tiên đế từ khi còn nhỏ. Thậm chí khi Tiên đế dẫn quân chinh phạt Bắc Hán, con còn đứng ngoài cổng nhìn trộm và đuổi theo đội quân của Tiên đế ra tận bên ngoài cổng thành, nửa đêm mới về nhà. Tại sao bây giờ ngay cả việc nhắc tới Tiên đế cha cũng ngăn cản con?”
Trình Đức Hiên nhất thời không nói nên lời nhưng trong đôi mắt ông ta lộ ra một tia hung ác mà Trình Mục Du chưa từng nhìn thấy. Ông ta hạ thấp giọng nói: “Ta không quan tâm trước đây con thế nào. Bây giờ thời thế đã đổi thay rồi, tất cả mọi thứ đều đã khác xưa. Từ nay về sau, con không được phép nhắc về người đó trước mặt cha nữa, nghe rõ chưa?”
Nói xong, ông ta mặc kệ Trình Mục Du còn đang kinh ngạc và khó hiểu mà lảo đảo rời khỏi viện, giống như có một con quái vật hung ác đang đuổi theo sau lưng ông ta.
Yến Nương bưng bát thuốc nóng đi ra, vừa lúc nhìn thấy Trình Đức Hiên tức giận rời đi. Nàng bước tới gần Trình Mục Du, đặt bát thuốc xuống rồi khẽ hỏi: “Quan nhân vẫn luôn nghe lời cha mình, tại sao hôm nay lại chọc giận ông ấy như vậy?”
Năm ngón tay của Trình Mục Du thọc sâu vào khe hở dọc theo mép giếng. Hắn im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Không có gì! Ta và cha vốn đã bất đồng quan điểm từ lâu, chỉ là vẫn chưa chọc thủng ranh giới này mà thôi. Hôm nay ta đã nói rõ ràng nên ai nấy đều cảm thấy thoải mái, về sau cũng không cần tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa”
Yến Nương bình tĩnh đảo qua khuôn mặt Trình Mục Du, sau đó sáp lại gần hắn và hỏi dò: “Quan nhân! Có một chuyện ta không biết có nên nói ra hay không”
Trình Mục Du nhìn nàng: “Tại sao hôm nay phu nhân lại cư xử ngượng nghịu như vậy? Hành động này không giống tác phong của phu nhân chút nào”
Yến Nương nhìn hắn một thoáng: “Nếu ta nói ra thì quan nhân không được trách ta đâu đấy”
Khóe môi Trình Mục Du nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Không trách. Nàng nói đi!”
“Ta cảm thấy lời của cha cũng không hẳn vô lý. Quan nhân hơi bảo thủ nên không biết rằng chốn quan trường là một nơi đen tối, có một số việc hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Chỉ khi chúng ta vươn tới địa vị cao và nắm chặt quyền lực trong tay thì mới có thể mưu cầu vì dân chúng. Ngược lại, nếu chỉ có địa vị thấp kém và lời nói không có giá trị thì cho dù có tâm huyết đến mấy cũng không có chỗ phát huy, vậy thì có ích gì?”
Nghe những lời khuyên nhủ này, Trình Mục Du hơi nheo mắt lại và đánh giá vẻ mặt của Yến Nương một cách cẩn thận: “Phu nhân, ý nàng là gì? Nàng muốn ta làm theo lời dạy bảo của cha và mưu cầu danh lợi trong chốn quan trường sao?”
Yến Nương gật đầu, đôi mắt cong cong đượm ý cười: “Chính là ý này! Nếu quan nhân có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha thì ta an tâm rồi”
Nghe vậy, Trình Mục Du im lặng suốt một hồi lâu. Sau đó, hắn mới uống bát thuốc đã nguội lạnh rồi tùy ý lau số thuốc còn sót lại ở khóe miệng, đoạn thản nhiên nói với Yến Nương: “Ta nhớ lời của phu nhân rồi. Bây giờ cũng đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi”
Nói xong, hắn lập tức đi vào phòng. Yến Nương thu dọn bát đĩa rồi sải vài bước vội vã đi theo hắn. Khi sắp sửa bước vào ngưỡng cửa, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cổng viện và phát hiện Trình Đức Hiên vốn lẩn trốn trong bóng tối đang lặng lẽ rời đi. Lúc này, Yến Nương mới nở nụ cười hài lòng trên môi rồi đi theo Trình Mục Du vào nhà.
***
Chỉ có điều đêm đó, giấc ngủ của Yến Nương rất trằn trọc. Không biết vì sao, nàng lại mơ thấy mình và Triệu Lãng đang dẫn quân đi chinh phạt Bắc Hán.
Khi ấy, nàng vẫn là Lâm Kính Ẩn, mặc quân phục oai phong và tỏa sáng như lửa, cưỡi một con tuấn mã chạy về phía mặt trời lặn và theo sát Triệu Lãng. Bọn họ toát ra phong thái hiên ngang ra khỏi cổng Đông Hoa.
Khi đó, lòng nàng tràn đầy khát khao chiến thắng, máu nóng bừng bừng, từng lỗ chân lông đều nở to vì phấn chấn.
Năm đó, nàng chỉ quan tâm tới chiến sự trước mắt, hận không thể phóng nhanh để nhìn xa ngàn dặm nên đương nhiên đã không quay đầu nhìn lại phía sau.
Đúng vậy! Nếu như lúc đó Yến Nương chịu liếc nhìn về phía sau, có lẽ nàng sẽ nhìn thấy một đứa bé đang đứng bên cạnh cổng thành. Hắn nhìn theo Triệu Lãng với dáng vẻ cung kính và khiêm nhường. Điệu bộ nhìn chăm chú vào vị anh hùng cái thế trong lòng mình của Trình Mục Du cũng giống như nàng.
Yến Nương chậm rãi mở mắt ra, khẽ nhổm nửa thân trên rồi dùng hai tay chống cằm nhìn nam nhân đang ngủ say bên gối. Trình Mục Du ngủ rất say như thể khi ở bên cạnh nàng, toàn bộ cõi lòng hắn đều bình yên vô sự và sẽ không bị thế giới hỗn loạn này quấy nhiễu.
“Tại sao chàng không hỏi ta gì cả? Không hỏi ta làm tất cả chuyện này vì mục đích gì? Vừa rồi chàng không hỏi, thậm chí lúc ta yêu cầu gả cho chàng cũng chẳng hỏi. Trình Mục Du, ta thật sự không hiểu nổi chàng!”
Nàng nhìn nam nhân mà mình gọi là phu quân, trong lòng dâng lên một nỗi tò mò xen lẫn cắn rứt. Thật lâu sau, nàng vẫn không thể giải đáp được bí ẩn trong lòng mình nên đành chán nản thổi nhẹ vào giá nến, cuối cùng tự nhốt mình và Trình Mục Du vào trong bóng đêm dày đặc.