Cửa tháp Phật được mở ra, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trong góc của các tầng đều được thắp đèn chong, chiếu sáng bức tranh Phật giáo đầy màu sắc rực rỡ trên tường. Chính giữa căn phòng đặt một cái bàn gỗ đàn màu đen, trên bàn đặt một một chiếc hộp được làm bằng vàng. Yến Nương đi tới, lấy một quyển kinh thư trong hộp ra xem rồi khẽ nở nụ cười: “Quả nhiên lão già này có rất nhiều của cải, ngay cả kinh thư của Đạo Minh mà ông ta cũng lấy được”“Đạo Minh đại sư là cao tăng đời Đường, sao nghe cô nương nhắc tới cứ như là một người quen biết cũ vậy?” Trình Mục Du ngước mắt lên, hỏi.
Yến Nương không để ý tới hắn, nàng thu lại nụ cười và đẩy cái bàn qua một bên rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa ngón tay lên sàn nhà. Lúc sờ lên một kẽ đất, nàng cong ngón tay lên và gõ nhẹ vài cái: “Thảo nào người của đại nhân lục soát khắp Kinh phủ cũng không tìm được gì, thì ra dưới cái bàn này còn có một địa cung” Nàng khẽ lẩm bẩm, rồi ra sức gỡ một miếng sàn nhà lên, một cửa hang đen thùi lùi bên dưới lộ ra.
Nhìn thấy thế, Trình Mục Du và mấy người còn lại giật mình, họ nhanh chóng tiến tới và nối đuôi nhau nhảy vào qua cửa hang. Ngay vào lúc ngọn đèn chiếu sáng cả địa cung, Yến Nương khẽ thở hắt ra: “Là nơi này, đây chính là căn phòng mà Ký Dao và những cô nương khác đã bị nhốt” Nàng vừa nói vừa đi tới một góc và sờ ngón tay lên tường: “Đại nhân, căn phòng này đã từng bị ngập nước, trên vách tường vẫn còn vết nước đọng”
“Ta biết rồi” Giọng Trình Mục Du ngập vẻ bi thương: “Ông ta nhốt những cô gái này vào đây để hưởng thụ, nhưng khi Hoàng Hà lụt thì lại vứt bỏ các nàng lại đây và bị nước nhấn chìm. Sau khi nước rút, ông ta liền sai người trói tay chân những thi thể đó vào đá và vứt xuống hồ trong Kinh phủ, cho rằng làm vậy thì sẽ có thể che giấu được tội lỗi của mình, thần không biết quỷ không hay”
“Tầng trên là thần Phật, tầng dưới lại là địa ngục, có đôi khi, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một con đường thôi” Yến Nương phẫn nộ: “Chính bản thân Kinh lão cũng không ý thức được rằng vào khoảnh khắc ông ta ăn thịt muội muội mình, gặm nhấm hài cốt thì ông ta đã hoàn toàn từ bỏ quyền làm người và lột xác thành một con quỷ rồi”
“Ta cũng nghĩ đến chuyện này, ông ta nói lúc ở trong hố đã nhìn thấy thức ăn, nhưng thật ra đấy chỉ là ảo ảnh của ông ta mà thôi, hoặc cũng có thể nói rằng vào thời khắc đó, lý trí của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ. Để tiếp tục sống sót, để tiếp tục sống một cách thoải mái, ông ta đã tự thêu dệt nên ảo tưởng của mình, nếu không, cho dù là ai thì sau khi đã gặm nhấm hài cốt của rất nhiều đồng loại như vậy cũng không thể sống tiếp qua ngày được”
Bỗng nhiên, bên ngoài liên tục vang lên tiếng reo hò, hoan hô. Trình Mục Du ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng màu đỏ chiếu vào từ cửa sổ của tháp Phật thì không nén nổi nỗi bi thương trong lòng. Nghĩ tới chuyện rất có thể đây chính là nơi mà Tưởng Tích Tích đã bỏ mạng, trái tim hắn thoáng chốc như bị bóp nghẹt: “Người thân thì vẫn còn buồn, người khác thì đã hát ca, không biết khi còn sống Tích Tích có bị ông ta…” Hắn cắn chặt môi và đi tới cạnh hang, vịn vào cửa rồi đi như bay ra ngoài.
“Đại nhân, đại nhân….” Sử Phi và Sử Kim đi ra ngoài theo sau hắn, Yến Nương nhìn theo bóng lưng họ bằng vẻ vừa tò mò vừa cảm thông đầy khó hiểu. Nàng cũng ra ngoài và đi về phía nơi náo nhiệt nhất của trấn Ngọc Tuyền.
***
Nỗi đau thương là thứ mà con người khó quên nhất, nhưng cũng là thứ mà người ta muốn quên nhất. Mà ngày lễ thường cho con người một đặc quyền, đó chính là quên sạch những chuyện cũ không vui và thỏa thích hòa vào bầu không khí vui vẻ.
Hiện tại, người dân trấn Ngọc Tuyền cũng như thế. Họ quây quần quanh lò ngói và ngắm nhìn ngọn lửa càng ngày càng cháy lớn hơn. Trái tim họ tràn đầy nhiệt huyết và niềm vui đã đánh mất từ lâu. Ai ai cũng vui vẻ hát ca nhảy múa, hệt như ngọn lửa này có thể xua tan cái lạnh lẽo đã bám rễ trong thị trấn này suốt một thời gian dài và gọi ánh nắng mặt trời quay trở lại.
Kinh Vân Lai đứng trước đám đông, mặc một chiếc áo choàng bằng da nai màu đỏ thẫm. Mặc dù đã là tháng năm, nhưng ban đêm gió vẫn rất lạnh, vì vậy ông ta phải mặc thêm quần áo. Ông ta nhìn những người mặc quần áo mỏng tang đang nhảy múa xung quanh đống lửa, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, tuy ông ta được chăm sóc rất tốt, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi, nhưng lúc này, ông ta vẫn không thể không thừa nhận mình đã già.
Ông ta nhìn những đốm lửa bay bay trước mặt, bất giác vươn tay ra, muốn bắt lấy chúng, nhưng những đốm lửa này chẳng mấy chốc đã bị dập tắt, không chịu nán lại thêm trong tay ông ta dù chỉ một lúc.
“Ầy, gần đất xa trời thì sao chứ, chỉ cần hưởng thụ hết tất cả thú vui mỹ vị trên thế gian thì dù có chết cũng không còn nuối tiếc nữa. Dù sao, sống được thêm mấy chục năm như thế này là ta đã được lời rồi”
Hình bóng hoạt bát của những người bạn thời thơ ấu lại xuất hiện trước mặt, ông ta bật cười: “So với các ngươi thì ta thật sự nên biết đủ, Kinh Vân Lai ta sống buông thả như thế không phải chỉ vì mình, ta muốn khiến những gì chúng nợ các ngươi phải sống lại, sống lại thật tốt” Ông ta khom lưng múc một gáo dầu hoả trong thùng gỗ bên cạnh lên rồi tạt toàn bộ vào mặt trên lò ngói.
Ngọn lửa chợt xông thẳng lên trời, một làn khói đen lớn bốc lên khiến đám trẻ con gần đó la hét thất thanh. Thấy vậy, sự đắc ý trong lòng Kinh Vân Lai cũng vọt lên cao như ngọn lửa, ông ta cười lớn, ria mép hoa râm cũng run lên theo cơ thể: “Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta, các ngươi đã chết lâu như vậy rồi, không ngờ bây giờ còn giúp ta một việc lớn như vậy, ăn hết sạch đống thi thể ấy…” Ông ta cười, rồi lại đau khổ bật khóc, từng giọt nước mắt trượt xuống những nếp nhăn trên mặt rồi rơi xuống lớp bùn đất cháy khét.
Trình Mục Du chen vào trong đám đông và đi về phía Kinh Vân Lai, Sử Phi đi theo sau vội vàng khuyên nhủ: “Đại nhân, đừng hành động liều lĩnh. Theo như lời lão già đó nói, nếu như đại nhân không có chứng cứ gì mà đã giết ông ta thì phải khai báo với triều đình như thế nào đây. Dù sao ông ta cũng là người mà thánh thượng coi trọng, lại còn là đại thiện nhân danh tiếng vang khắp tứ phương. Nếu lão bỏ mạng dưới kiếm của đại nhân thì phủ Tân An thật sự không thể gánh nổi hậu quả này đâu”
Bước chân của Trình Mục Du vẫn không ngừng lại: “Đương nhiên ta biết, cho nên ta sẽ không để máu của ông ta vấy bẩn kiếm của ta”
Sử Phi thở phào: “Vậy đại nhân định làm gì ạ?”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm bóng người mặc áo khoác trước mặt, giọng hắn lạnh lẽo hệt như sông băng ngàn năm không tan chảy: “Đêm nay náo nhiệt như thế này, tất cả mọi người ở trấn trên đều kéo gia đình ra ngoài, nếu như có một vài người gặp chút chuyện rắc rối thì cũng không có gì là lạ!”
Sử Phi bừng tỉnh, hắn và Sử Kim liếc nhau một cái rồi cắn răng, hung dữ nói: “Thuộc hạ hiểu rồi, hôm nay ta sẽ khiến tên súc sinh đó có đi mà không có về”